Cô gái Hạ Hiểu Bạch này có khí chất vô cùng dịu dàng, nhất cử nhất động, mỗi một nụ cười, đều tỏa ra sự cao quý thanh nhã.
So với cô gái này, thì anh ta thích tính cách tùy tiện như Hạ Tiểu Bạch hơn.
Huống chi Hạ Tiểu Bạch còn là sân bay, còn Hạ Hiểu Bạch chính là đu đủ đó.
Đôi mắt xinh đẹp của Triệu Phỉ Phỉ nhìn Hạ Tiểu Bạch, liếm liếm môi.
"Hiểu Bạch, em tìm một chỗ mà em thích rồi ngồi xuống đi."
Câu nói của Triệu Phỉ Phỉ lập tức làm cho nhóm nam sinh kích động.
Nếu như Hạ Hiểu Bạch có thể ngồi bên cạnh mình, thì chắc chắn sẽ rất sung sướng.
Hạ Tiểu Bạch chậm rãi đi xuống dưới lớp, ánh mắt của anh rơi xuống vị trí cũ của mình.
Triệu Trình suýt nữa đã đứng lên.
"Lão đại!! Chu Thanh. Hình như cô ấy đang nhìn tôi!!!"
Chu Thanh nhịn không được mà muốn phun nước miếng ngộp chết Triệu Trình:
"Ông đây đẹp trai hơn cậu nhiều, cô ấy chắc chắn đã bị nhan sắc của ông mê hoặc."
Đào Na Na lườm bọn họ:
"Tự luyến, rõ ràng cậu ấy đang nhìn tớ."
Những nơi mà Hạ Hiểu Bạch đi qua đều lưu lại một hương thơm nhàn nhạt, thơm mà không ngấy, thuần khiết mà bí ẩn.
Phùng Bàn Tử không nhịn được mà chảy nước miếng.
"Mấy người nhìn kìa, hình như cậu ấy đang đi về phía tôi!!! Chẳng lẽ học kỳ này vận đào hoa của Bàn Tử tới rồi!!!"
Chu Thanh, Triệu Trình, Đào Na Na nhìn bộ dạng không ngừng chảy nước miếng của Phùng Bàn Tử, bọn họ thật sự muốn đánh cho anh ta một trận.
Tiểu tiên nữ mà ngồi cạnh anh ta, chắc chắn sẽ bị bộ dạng hèn mọn của anh ta dọa sợ.
Triệu Trình không biết lấy đâu ra một cái túi màu đen, trực tiếp chồng nó lên đầu Phùng Bàn Tử, đẩy tên đó xuống dưới đáy bàn.
Bởi vì, Hạ Hiểu Bạch đã đứng trước mặt bọn họ, chỉ khi quan sát ở khoảng cách gần như thế này mới thật sự biết được thế nào là hoàn mỹ không tì vết.
Trên người cô tỏa ra một khí chất thuần khiết, dung nhan khuynh thành tuyệt mỹ, trắng như băng như tuyết, dáng người uyển chuyển thướt tha.
Chiếc đầm trắng trên người cô như vốn sinh ra là dành cho cô, vô cùng tiên khí.
Triệu Trình lắp ba lắp bắp muốn mở miệng mời đối phương ngồi xuống.
Hạ Tiểu Bạch nhìn Đào Na Na, môi anh đào khẽ mở:
"Xin hỏi, tớ có thể ngồi ở đây không?"
Đào Na Na kích động tới mức gương mặt xinh đẹp đỏ bừng cả lên.
Cô hoàn toàn không ngờ đối phương lại ngồi cạnh mình.
Mùi thơm tập kích mũi cô, làn da tuyết trắng, dung nhan hoàn mỹ, từ trong ra ngoài đều toát lên khí chất một đại mỹ nữ.
Mùi thơm này dường như là một dòng suối giúp người ta tỉnh táo lại giữa mùa hè.
Đào Na Na thậm chí cảm giác có hơi tự ti, giống như một con vịt xấu xí đang ngẩng đầu lên nhìn thiên nga vậy.
Nhưng mà, cô vẫn thận trọng nói:
"Tớ thì không sao cả, chỉ là đây là chỗ mà một người bạn của tớ thường xuyên ngồi..."
Hạ Tiểu Bạch thấy Đào Na Na quan tâm tới mình như thế thì trong lòng rất vui vẻ.
Nhưng mà, Triệu Trình ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng, bởi vì vị trí của Hạ Tiểu Bạch ở ngay trước mặt anh ta.
"Bạch nữ thần đừng đứng lâu sẽ mỏi đó, mau ngồi xuống đi."
"Người bạn đó của chúng tôi hiện tại không rõ sống chết, có lẽ sau này tên đó không còn cơ hội ngồi ở đây được nữa."
"Nếu mà sau này tên đó quay lại, đằng sau tôi vẫn còn trống, cho nên không sao đâu."
Triệu Triệu vừa nói chuyện, vừa làm ra vẻ mình rất lịch sự, mời Hạ Tiểu Bạch ngồi xuống.
Hạ Tiểu Bạch chỉ muốn đánh người!
Tên trọng sắc khinh bạn!
Hạ Tiểu Bạch vẫn cố gắng giữ dáng vẻ dịu dàng động lòng người.
Cái trán trắng nõn đã bắt đầu nổi gân xanh, anh cố nén cảm xúc muốn đánh người xuống.
"Nhưng mà như thế không được tốt cho lắm, lỡ đâu khi bạn của mọi người về..."
Đào Na Na huơ tay:
"Chuyện này không quan trọng."
"Nếu như cậu ấy quay lại, ba người chúng ta có thể ngồi chung với nhau."
"Nếu như Hiểu Bạch tiểu thư không ngại..."
Hạ Tiểu Bạch vô cùng vui vẻ kéo váy, nhẹ nhàng ngồi xuống.
"Là tớ chiếm vị trí của cậu ấy, tới lúc đó chúng ta ngồi chen với nhau một chút cũng không sao."
Triệu Trình nhịn không được nói:
"Bạch nữ thần, người ngồi vị trí này lúc trước là con trai!!"
"Nếu Bạch nữ thần không ngại chen chúc chung một chỗ với con trai, cậu có thể ngồi chung với tôi."
Hạ Tiểu Bạch nhìn tên đáng ghét Triệu Trình.
Gương mặt thanh nhã tuyệt trần nở một nụ cười tươi như hoa, đôi môi khẽ đóng khẽ mở:
"Thực sự rất cảm ơn bạn, tôi thích ngồi cạnh mỹ nhân hơn."
Triệu Trình đờ người ra, đột nhiên cảm thấy dường như bản thân đã nhìn thấy tiên tử hạ phàm, linh hoạt kỳ ảo thanh tịnh, nụ cười khuynh thế cũng tới mức này là cùng.
Đào Na Na đỏ mặt, liên tục huơ tay.
"So với Hiểu Bạch thì tớ chẳng được xem là mỹ nhân đâu."
Hạ Tiểu Bạch nắm lấy tay của Đào Na Na.
Cô nghiêng đầu, nói vô cùng rõ ràng:
"Không đâu, tớ cảm thấy cậu rất đẹp."
Cô nắm lấy đôi tay nhỏ trắng nõn lâu ngày không gặp của Đào Na Na.
------
Dịch: MBMH Translate