Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 514 - Chương 514: Mời Khách

Chương 514: Mời Khách Chương 514: Mời Khách

Hầy, có sờ bao nhiêu lần đi nữa, tay lớp trưởng vẫn mềm mại như thế.

Đào Na Na được thiếu nữ tiên khí nắm lấy tay, nhịn không được mà chảy nước miếng.

Cô cũng nghi ngờ bản thân, không biết bản thân có phải là bách hợp hay không, cô thật sự rất muốn dính lên người tiểu tiên nữ trước mặt.

Đào Na Na khẽ ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Hạ Hiểu Bạch.

Một nhan sắc quá trong sáng, thuần khiết, không hề dính chút khói lửa nhân gian nào cả, tràn ngập tiên khí.

Cô lập tức cảm thấy vô cùng hổ thẹn.

Tại sao bản thân cô lại có suy nghĩ như thế với một thiếu nữ thuần khiết như này được chứ.

Triệu Trình cũng âm thầm mừng như điên, anh ta lôi kéo Chu Thanh và Lý Lương.

"Hai người nhìn thấy không! Bạch nữ thần vừa cười với tôi! Cậu ấy chắc chắn là thích tôi!"

Lý Lương bó tay:

"Chu Thanh, cậu mau gọi 120 đi, ở đây có người bị mắc chứng ảo tưởng."

Chu Thanh gật đầu:

"Tôi cảm thấy nên gọi cho bệnh viện tâm thần, trực tiếp lôi tên này đi thì hơn."

Triệu Trình nhìn hai người bọn họ, hừ một tiếng:

"Hai người đang ghen tị vì Bạch nữ thần cười với tôi thì có."

Rất nhanh đã đến giờ tan học.

Phòng học của Hạ Tiểu Bạch đã có người đến người đi, đầy người từ các khóa khác vây quanh.

Từ năm nhất đến năm bốn đều có.

Vẻn vẹn chỉ vì muốn tận mắt nhìn thấy tiên nữ áo trắng mới chuyển đến này một chút.

"Ôi, thật là xinh đẹp, trên diễn đàn học viện thật sự không gạt người.”

"Vốn dĩ tôi còn cho rằng bộ lọc của Photoshop đã là vô địch thiên hạ rồi, ai ngờ cha mẹ của cô ấy càng tuyệt vời hơn, có thể sinh ra một tiên nữ hoàn mỹ như thế này.”

"Móa, khoa Ngữ Văn gặp thời rồi, mới khai giảng được một tuần đã có một em gái xinh đẹp như tiên nữ chuyển tới.”

"Oa, quá là thuần khiết động lòng người, nhất định là cô ấy vẫn chưa có bạn trai?”

Hạ Tiểu Bạch cũng không để ý tới đám người, chỉ yên lặng mở tài liệu học tập ra.

Ánh nắng hoàng hôn mờ ảo chiếu lên gương mặt trắng như tuyết của cô, càng làm nó trở nên khuynh thành tuyệt mỹ hơn, mai tóc đen xõa xuống tới eo, hoàn toàn không vướng khói bụi trần gian.

Đào Na Na nâng má, đôi mắt xinh đẹp nhìn tiểu tiên nữ bên cạnh đầy ẩn ý.

“Hiểu Bạch, hay là chúng ta đi ăn cơm đi.”

"Cậu không đói bụng sao? Để mình mời nha?”

Đúng là Hạ Tiểu Bạch cảm thấy hơi đói, cô nhẹ nhàng khép laptop lại, cột tóc lên, trên gương mặt lạnh nhạt hiện lên nụ cười ngọt ngào.

"Đúng là mình có hơi đói bụng.”

Mấy người Triệu Trình và Chu Thanh cũng tập trung xunh quanh Hạ Tiểu Bạch xem có cơ hội hẹn đối phương ra ngoài ăn một bữa cơm không, sau đó... ...đánh bài poker.

Chu Thanh xoa xoa tay nói: “Em gái Hiểu Bạch, em có thể ngồi ở đây, sau này chúng ta sẽ là một nhóm nhỏ.”

"Hay là để tôi mời cậu một bữa cơm, mọi người làm quen với nhau, giao lưu trao đổi.”

Triệu Trình có hơi không phục: “Sao cậu lại là người mời cơm, tôi là người muốn mời tiểu thư Hiểu Bạch ăn cơm trước.”

“Anh nhớ gần đây có một quán đồ Hàn ăn không tệ.”

Hạ Tiểu Bạch nhìn con hàng Triệu Trình này, trước kia mình vay tiền một xu cậu ta cũng không cho mượn, vậy mà bây giờ thấy gái đẹp lại chủ động mời, còn đến nhà hàng món Hàn bên cạnh học viện.

Dù Hạ Tiểu Bạch chưa từng đến đó nhưng cũng từng xem giá trên Meituan, một phần đồ chưa đã có giá mười mấy tệ, chỉ đủ gấp hai đũa là hết.

Quả nhiên đàn ông đều là điển hình của trọng sắc khinh bạn.

Hạ Tiểu Bạch nghĩ không biết có nên làm thịt anh ta hay không.

Đào Na Na đứng bật dậy, gương mặt xinh đẹp phồng má chỉ vào mấy nam sinh.

"Mấy người các cậu! Rõ ràng là tôi đã lên tiếng hẹn Hiểu Bạch trước, các cậu làm loạn cái gì.”

Chu Thanh nhìn Đào Na Na từ trên xuống.

"Tôi nói này, dù sao cậu cũng là một đứa con gái, giành giật với con trai chúng tôi làm cái gì.”

"Cơ thể được cấu tạo như nhau, cậu ấy có thì cậu cũng có.”

“Nếu như muốn phụ nữ thì về ký túc xá tự chơi mình không được sao.”

Phùng Bàn Từ nuốt nước bọt: “Đúng vậy, đúng vậy, lớp trưởng Đào làm vậy thật không tử tế.”

"Mập mạp tỏ tình với cậu bị từ chối thì thôi đi, bây giờ còn muốn cướp nữ thần Bạch với chúng tôi.”

Triệu Trình dò xét Đào Na Na và Hạ Hiểu Bạch một cách hèn mọn.

"Nếu muốn nói hai người khác nhau điểm nào thì đại khái chính là tảo nhỏ và dưa hấu lớn.”

“Đương nhiên là chân cậu cũng không được thon dài tinh tế như Hiểu Bạch, mông cũng không vểnh lên như nữ thần, da dẻ cũng không……….”

Đào Na Na cầm sách vở bên cạnh nhảy dựng lên, hung hăng nện lên đầu chó của Triệu Trình.

“Bà đây muốn đánh chết cậu!” (╯‵□′)╯︵┻━┻

Triệu Trình chỉ có thể ôm đầu chó chạy loạn khắp nơi.

Hạ Tiểu Bạch nhìn con hàng này bị đánh cũng rất là vui vẻ, cô đã không thể nhịn con hàng này nổi nữa.

Qua mấy phút.

Triệu Trình đầu chó đã sắp bị đập bể: “Lớp trường Đào!!!!”

Hạ Tiểu Bạch mới nhẹ giọng nói: “Được rồi Na Na, anh Triều chỉ là nói hơi nhiều thôi.”

“Tất cả mọi người đều còn trẻ tuổi, rất bình thường.”

Lúc đầu Triệu Trình còn đang che đầu chó với vẻ mặt đau khổ, nhưng sau khi nghe Hạ Hiểu Bạch kêu mình là anh thì lập tức hăng hái.

"Ha ha, chút vết thương nhỏ như này với anh mà nói có là gì đâu.”

(? ? ? w? ′

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment