Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 515 - Chương 515: Anh Mời!

Chương 515: Anh Mời! Chương 515: Anh Mời!

Hạ Tiểu Bạch cũng đưa tay lên che môi đỏ cười "Ha ha ha", tiếng cười như như chuông bạc trong veo, êm tai động lòng người.

Vẻ mặt tươi cười của cô thật sự quá hấp dẫn, ai nấy ở đây đều nhìn đến ngây người, từ khóe mắt đến đuôi lông mày đều quyến rũ, xinh đẹp không gì sánh được.

Hạ Tiểu Bạch chắp tay lại, nhìn về phía Triệu Trình với dáng vẻ mong đợi.

"Lúc nãy món Hàn anh Triệu Trình nói hình như rất được.”

"Em thật sự chưa từng ăn, cũng muốn nếm thử.”

Triệu Trình nhanh chóng nói: “Nếu em gái Hiểu Bạch muốn đi vậy bây giờ chúng ta lập tức có thể xuất phát!”

"Anh mời!"

Hạ Tiểu Bạch lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Vẫn nên chia đều thôi, em không muốn để anh Triệu Trình chịu thiệt.”

Triệu Trình nghĩ thầm, một tiểu tiên nữ như cô có thể ăn bao nhiêu, thật sự không cần vóc dáng xinh đẹp này nữa sao.

Tiểu tiên nữ có dáng người hoàn mỹ như thế này đều vô cùng xem trọng chuyện ăn uống, tuyệt đối không ăn được bao nhiêu.

"Ha ha, em cũng đã gọi anh một tiếng anh Triệu Trình, mời em gái của mình một bữa cơm vẫn được.”

Hạ Tiểu Bạch giả vờ bày ra dáng vẻ thiếu nữ trong dáng, mấp máy đôi môi anh đào ướt át căng mọng.

"Vậy cũng được, nhưng lần sau em sẽ mời lại anh Triệu Trình.”

Mấy người Chu Thanh, Đào Na Na, Phùng Bàn Tử và Lão đại đều rất khó chịu.

Vừa chuẩn bị lên tiếng thì bị Triệu Trình kéo qua một bên bàn bạc.

Hạ Tiểu Bạch cũng không trả lời, cười khanh khách đứng tại chỗ.

Ngược lại thì cô muốn xem xem Triệu Trình giải quyết mấy người kia như thế nào.

Nếu như cậu ta có thể khuyên nhủ bốn người còn lại thì mình sẽ rủ lòng tư bi cho cậu ta một cơ hội chỉ bị một mình bổn tiểu thư làm thịt.

Chu Thanh làm sao có thể không biết chút âm mưu đó của Triệu Trình.

"Ha ha, chuyện của người đẹp thì có là anh em cũng không thể thương lượng, cậu cũng không cần khuyên nữa.”

Đào Na Na cũng khoanh tay, dáng vẻ vô cùng vững vàng.

"Dù cậu có nói gì tôi cũng sẽ không nghe, tôi sẽ không nhường tiên nữ Hiểu Bạch cho cậu đâu.”

Triệu Trình không hề có chút hoảng loạn nào khi nhìn thấy dáng vẻ kiên định của mấy người.

Trước tiên anh ta đưa tay ra vỗ vai Chu Thanh.

"Chu Thanh à, tôi biết cậu vẫn luôn thích Tiểu Bạch, muốn đấu kiếm với cậu ta.”

"Nếu để Tiểu Bạch biết được cậu thay lòng đổi dạ như thế sẽ không hay đâu.”

"Huống chi trong tay tôi còn có số điện thoại của hôn thê cậu, có tin tôi sẽ hẹn cô ấy ra trò chuyện mấy câu không.”

Chu Thanh không ngờ Triệu Trình lại ác độc như thế, anh ta nắm cổ áo Triệu Trình.

"Sao cậu lại có số điện thoại của hôn thê tôi! ! ?"

Triệu Trình xua tay: “Yên tâm đi, dù sao tôi cũng là chính nhân quân tử, không làm mấy loại chuyện như đội nón xanh cho anh em mình đâu.”

"Chẳng qua nếu như cậu muốn cắm sừng em gái Tử Huyên thì tôi cũng không ngại tố cáo.”

Chu thanh cắn răng nói tiếp: “Xem như cậu lợi hại!” Rồi rời đi với vẻ mặt xám xịt.

Đào Na Na hơi kiêu ngạo ngước mặt lên.

"Thế nào, tôi cũng không để cậu nói một cách dễ dàng đâu.”

"Chỉ vì Hiểu Bạch thật sự xinh đẹp.”

Triệu Trình cười ha ha nói: “Lớp trưởng Đào cứ đùa.”

"Tôi chỉ muốn hỏi có phải lớp trưởng Đào thích Tiểu Bạch đúng không?”

"Nữ thần Bạch này đúng là rất xinh đẹp, đem so sánh với tiên nữ cũng không quá đáng.”

"Nhưng dù có xinh đẹp thì cô ấy cũng là con gái, xem như có nằm trên giường của cậu thì hai cô gái như các cậu cũng không có chỗ nào xuống tay.”

"Hai người đều không có công cụ gây án."

"Nếu như lần này lớp trưởng Đào đồng ý nhường cho tôi thì tôi sẽ tìm cơ hội giúp cậu hẹn Tiểu Bạch ra.”

“Để các cậu đi hẹn hò, dù có chuốc say Tiểu Bạch đưa lên giường cũng không tiếc.”

Đào Na Na nghe Triệu Trình nói hình như rất có lý, Tiểu Bạch cũng đáng yêu hơn so với nữ thần Bạch.

Nữ thần Bạch mang lại cho người ta cảm giác cao không thể chạm tới, ở trước mặt cô đều phải cẩn thận từng li từng tí.

Tiểu Bạch thì khác.

Ở bên cạnh Tiểu Bạch, cô có thể thoải mái, thậm chí còn nghĩ tới việc ngồi trên người cậu ấy.

Ngẫm lại hẳn là Tiểu Bạch cũng sẽ không để tâm chứ?

Sau khi đuổi Đào Na Na đi rồi, Triệu Trình nhìn về phía Phùng Bàn Tử.

Đơn giản hoàn toàn không có áp lực.

"Mập mạp, không phải anh muốn nói gì cậu, nhưng đóa hoa cao cấp như thế này không phải loại cậu có thể trèo cao.”

"Huống chi bây giờ cậu có tiền mời người ta đi ăn đồ Hàn không?”

"Tôi nhớ cậu đã đem hết tiền sinh hoạt đổ cho vợ 2D rồi.”

“Sắp tới chuẩn bị ăn mì tôm sống qua ngày.”

“Nếu như cậu đồng ý rời đi, thì tôi sẽ giới thiệu chị gái lần trước chúng tôi gặp cho cậu.”

Triệu Trình lấy một trăm tệ ra nhét vào tay Phùng Bàn Tử.

"Xem như anh em cho cậu mượn, sau khi tìm được chỗ thực tập thì trả, không tính lãi.”

Phùng Bàn Tử cũng biết đúng là mình không thể trèo cao với đóa hoa cao cấp như Hạ Hiểu Bạch, cũng chỉ có thể lắc đầu rời đi.

Quả nhiên vẫn nên dùng một trăm tệ này đem cho vợ 2D vui vẻ một chút.

Cuối cùng Triệu Trình đặt ánh mắt lên lão đại Lý Lương.

Có thể nói lão đại là một người ngoan ngoãn phục tùng bạn gái, đơn giản không có áp lực, hai ba cậu đã tiễn anh ta đi.

Hạ Hiểu Bạch thấy Triệu Trình thật sự đuổi được bốn người kia đi thì cũng cảm thấy kỳ lạ.

Triệu Trình vuốt tóc, ra vẻ hiên ngang.

“Nữ thần Bạch, chúng ta đi thôi."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment