Anh ta nhìn mỹ nhân ngồi đối diện nướng thịt thì điên cuồng nuốt nước miếng.
Đặc biệt là khi đối phương đặt thịt nướng đã ướp ớt đen lên trên giá nướng phát ra âm thanh "xèo xèo" tuyệt vời.
Khi nhiệt độ của lửa than tăng lên.
Từng giọt dầu nóng từ trong thịt nướng chảy ra, tản ra mùi thịt nướng nồng đậm.
Hạ Tiểu Bạch thừa dịp thịt còn chưa chín, lại đặt từng con tôm biển lên giá nướng.
Triệu Trình nuốt nước miếng điên cuồng, trông mong nhìn, thèm muốn sắp điên rồi.
Mì ăn liền trong bát không thơm chút nào.
Hạ Tiểu Bạch thấy anh ta thèm thuồng hỏi: "Triệu đại ca ăn mì ăn liền có no không?”
“Hay là bảo nhân viên phục vụ lấy thêm chút thịt nướng đi.”
Triệu Trình cắn răng lắc đầu: "Không cần, tôi không đói bụng..............." o (╥﹏╥) o (ví tiền của anh ta đã hết tiền)
Anh ta thật sự không tin một cô gái nhỏ có thể ăn hết nhiều thịt nướng trên mặt bàn như vậy.
Suy nghĩ của anh ta rất đơn giản, chỉ cần ăn phần còn lại của Hạ Hiểu Bạch là được rồi.
Hơn nửa giờ sau......................
Hạ Tiểu Bạch vỗ bụng thiếu chút nữa nổ ra.
Triệu Trình lần này xem như là thật sự làm bụng cô lớn lên.
Triệu Trình xem mà ngây người, nhìn trên mặt bàn chỉ còn lại một chút thức ăn chay.
Thịt đều bị tiểu tiên nữ đối diện ăn sạch.
Thế này ăn cũng quá khoẻ rồi................
Hạ Tiểu Bạch cũng lười giả bộ, bàn tay ngọc chống má thơm, trong mắt mang theo tia nghiền ngẫm nhìn chằm chằm Triệu Trình.
Trong lòng Triệu Trình còn buồn bực, nhưng khi anh ta ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Hiểu Bạch đối diện.
Đối phương đang cười híp mắt nhìn mình, trong đôi mắt đẹp lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
Trong lòng anh ta cả kinh! Chẳng lẽ hôm nay mình gặp phải trà xanh!
Thiếu nữ thoạt nhìn cực kỳ tiên khí này là một đóa bạch liên hoa?
Trong lòng Triệu Trình chợt lạnh: “Cô...” Vẻ mặt của cô như này là ý gì!
Hạ Tiểu Bạch cũng thở dài, nhún vai nói.
“Được rồi, tôi ngả bài, tôi không giả bộ nữa.
Tôi là phú thập bát đại().”
(
)Biến thể của phú nhị đại.
“Khụ khụ không đúng, thật ra tôi là Hạ Tiểu Bạch.”
Triệu Trình gật gật đầu: "Tôi biết cô là Hạ Tiểu Bạch..."
Hạ Tiểu Bạch vươn một ngón tay trắng như tuyết đối ngoắc ngoắc ngón tay với anh ta, đôi mắt quyến rũ, đôi môi anh đào khẽ mở nói.
“Anh lại đây, tôi nói cho anh biết một bí mật.” m thanh khiến người ta tê dại đến tận xương tủy.
Triệu Trình cũng bị mê hoặc nghiêng đầu lại gần.
Vốn chỉ là cảm thấy có chút hưng phấn.
Nhưng khi anh ta nhìn độ cong tuyết trắng hiện ra dưới lớp váy áo của mỹ nhân, cả người lại căng thẳng.
Chỉ một cái liếc mắt này... Đối phương là trà xanh cũng đáng giá.
Cái trán trắng noãn của Hạ Tiểu Bạch lộ ra một cái gân xanh, bảo anh ta đưa đầu lại gần thế mà anh ta còn dám rình coi!!!
Cô quát lên một tiếng, giơ tay đấm một cái: “Ăn Hữu Nghị Phá Nhan Quyền() của tôi!!!”
(
)Nắm đấm phá vỡ tình bạn.
( ̄ε(# ̄)☆╰╮o( ̄皿 ̄///)đấm vào mặt!
“Tôi coi anh là huynh đệ, anh lại muốn đè tôi!!!”
Triệu Trình chỉ cảm thấy mắt trái đau, cả người trực tiếp bay ngược ra ngoài.
Lập tức xuất hiện một tên chó ăn phân nằm rạp trên mặt đất. ('?'」∠
Hạ Tiểu Bạch không ngờ nắm đấm của mình lại lợi hại như vậy.
Nhìn Triệu Trình bay ngược ra ngoài muốn đi lên đỡ.
Nhưng khi nghe anh ta kêu rên lại cảm thấy rất sảng khoái, cô hơi hơi nâng đầu lên kiêu ngạo chậm rãi đi lên phía trước.
Triệu Trình ngây người, anh ta không nghĩ đến đối phương là một cô gái thoạt nhìn rất có tu dưỡng sẽ bỗng nhiên cho anh ta một đấm.
Càng không thể tưởng tượng nổi chính là lực đạo nắm đấm nhỏ của cô sao lại lớn như vậy.
Khi anh ta muốn bò dậy, mới phát hiện Hạ Tiểu Bạch đã từ trên cao nhìn xuống anh ta.
Trong hàng ngàn hàng vạn sợi tóc rủ xuống là dung nhan thanh nhã tuyệt trần kia.
“Tôi nói anh không sao chứ?”
Ánh mắt Triệu Trình lại bắt đầu không bị não khống chế.
Ánh mắt dừng trên cặp đùi đẹp của mỹ nhân, chậm rãi hướng lên trên.
Đáng tiếc kết quả cuối cùng làm cho anh ta thất vọng.
Đối phương dùng tay ngọc ấn làn váy... Anh ta cái gì cũng không nhìn thấy.
Hạ Tiểu Bạch cắn răng nói: "Anh thật đúng là đồ cực kỳ hạ lưu, khốn khiếp, biến thái!!!”
“Được rồi, quen biết anh hơn bốn năm, tính cách anh vốn dĩ vẫn khốn khiếp như này.”
"Chó không thể đổi không ăn phân.”
Triệu Trình nhìn Hạ Tiểu Bạch tức giận, quả nhiên nữ sinh xinh đẹp, khi tức giận cũng xinh đẹp như vậy.
“Cái kia... Chúng ta quen biết bốn năm khi nào?”
Hạ Tiểu Bạch thấy người này còn trì độn như vậy, tay ngọc không khỏi đỡ trán nói lần nữa.
“Tôi tên là Hạ Tiểu Bạch... Hạ Tiểu Bạch anh quen bốn năm, là Hạ Tiểu Bạch ở cùng ký túc xá.”
Nói xong cô còn tức giận ưỡn ngực, hai tay ôm cánh tay, phồng má, đôi mắt đẹp khinh bỉ nhìn tên này.
Triệu Trình đương nhiên là vẻ mặt không tin.
“Cô nói cô là chị gái hay em gái của Hạ Tiểu Bạch tôi còn tin!”
“Tiểu Bạch cậu ta là nam sinh, huống chi cậu ta không có đu đủ lớn.”
Hạ Tiểu Bạch thấy anh ta còn dám nhắc đến đu đủ... nhảy dựng lên dùng bàn tay trắng như tuyết đánh bốp vào đầu anh ta.
------
Dịch: MBMH Translate