Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 531 - Chương 531: Hắn Thật Sự Nổi Giận

Chương 531: Hắn Thật Sự Nổi Giận Chương 531: Hắn Thật Sự Nổi Giận

Hệ thống là để bồi dưỡng sự phát triển toàn diện tiên nữ, tuyệt đối không phải là một cô gái tay trói gà không chặt.

Coi như là gặp phải tên lưu manh cũng có thể treo lên đánh.

Muốn đánh thắng Sở Vân Chính cũng không phải là không có khả năng.

Dù sao đối phương cũng đã là một ông già gần sáu mươi.

Ánh mắt Hạ Tiểu Bạch nghiêm túc nhìn chằm chằm Sở Vân Chính.

"Tôi lựa chọn đấu một chọi một, nhưng nếu tôi thắng, ông nhất định phải để Thu Hi gả cho tôi."

"Về sau cho dù như thế nào cũng không thể đổi ý?"

Sở Vân Chính nở nụ cười, tất cả bạn bè của hắn cũng nở nụ cười.

Bộ dáng của Hạ Tiểu Bạch như liễu rủ trong gió, giống như là đàn bà, còn ảo tưởng đánh thánh được hắn Sở Vân Chính.

"Rất tốt, rất tốt, đây là lần đầu tiên tôi gặp một kẻ không sợ chết như cậu."

"Thật sự coi bản thân là anh hùng vì người đẹp giận dữ à?"

"Nhưng mà ở đây là hiện thực, không phải phim võ hiệp, càng không phải là Internet."

"Ở trên thực tế nào có chuyện gì điểu ti đột kích ngược canh gà?"

Hạ Tiểu Bạch thấy Sở Vân Chính còn đang hù dọa, cô nói lần nữa.

"Tôi hỏi ông! Tôi thắng ông, thì có thể đem Thu Hi gả cho tôi được không?"

"Về sau bất cứ chuyện gì cũng không thể đổi ý!"

Sở Vân Chính thấy dáng vẻ nghiêm túc của Hạ Tiểu Bạch, cũng là chậm rãi thu lại nụ cười, lạnh giọng nói.

"Đương nhiên không thành vấn đề, tiền đề là cậu phải thắng được tôi."

Sở Thu Hi thấy Hạ Tiểu Bạch thật sự muốn cùng với cha cô chiến đấu cũng bắt đầu lo lắng.

Cô tuy rằng rất là cảm động, nhưng càng nhiều hơn chính là lo lắng.

"Tiểu Bạch, anh đừng hồ nháo, cha em lúc còn trẻ nhưng là được đai vàng đó. "

"Tuy rằng ông ấy hiện tại đã 58 ... Có thể tưởng tượng muốn thắng được ông ấy, dùng tay chân lèo khèo eo nhỏ này của anh?"

"Ông ấy hoàn toàn có thể một quyền cho anh đi luôn."

Hạ Tiểu Bạch chỉ là liếc mắt nhìn Sở Thu Hi, khẽ mỉm cười.

"Đây là trận quyết đấu giữa những người đàn ông chúng tôi, anh sẽ không lùi bước."

Sở Thu Hi gần như loạng choạng, trận quyết đấu giữa những người đàn ông?

Này này này anh ngay cả kẻ ngốc cũng đấu không lại được chứ.

Sở Vân Chính mang theo Hạ Tiểu Bạch đi lên trên du thuyền.

Trên du thuyền, bên ngoài tầng cao nhất còn có một cái võ đài.

Xung quang chính là biển rộng mênh mông vô bờ, có thể nói là biển và trời cùng một màu, xanh thẳm viễn hải.

Bầu trời còn có một nhóm hải âu đang bay qua, những chú cá heo xinh đẹp nhảy ra khỏi biển.

Ánh mắt Hạ Tiểu Bạch nghiêm nghị, nếu như ngã xuống liền thật sự là thành nuôi cá rồi.

Sở Vân Chính đứng ở trên võ đài, có thể nói là uy phong lẫm liệt, một tên thủ hạ giúp ông ấy cởi âu phục ra.

Bên dưới bộ quần áo mỏng manh là những cơ bắp cuồn cuộn.

Lũ chó săn cổ vũ cho ông ấy, điên cuồng vỗ tay.

Dù sao không ai có thể bỏ qua tiền được, nếu như ông chủ thắng, tuyệt đối sẽ khen thưởng thật to.

"Ông chủ tất thắng!"

"Ông chủ uy vũ."

"Muốn sinh khỉ con cho ông chủ! ! !"

Sở Thu Hi vẫn như cũ lôi kéo tay ngọc của Hạ Tiểu Bạch.

"Tiểu Bạch không nên xúc động, cha em thật sự sẽ ra tay không biết nặng nhẹ đấy."

Hạ Tiểu Bạch cho cô một ánh mắt an tâm, đưa tay sờ lên khuôn mặt xinh đẹp của cô.

"Không sao hết, anh tự có chừng mực, chuyện có hại anh chưa bao giờ làm."

Kỳ thực trong lòng cô đang hoảng sợ.

Nhưng là vì có thể đem Sở Thu Hi xinh đẹp lấy về nhà, đây là cơ hội duy nhất của cô.

Hạ Tiểu Bạch cũng đi lên võ đài, thân hình mảnh mai của cô đứng ngược chiều gió.

Sở Vân Chính cũng xoa xoa nắm đấu, phải nói tên tiểu tử này thật sự không sợ chết.

Này thật sự có chút bội phục cái tên tiểu tử này.

Đáng tiếc kích động là vô dụng.

Nhưng vào lúc này hắn bỗng nhiên cảm thấy một tia oán khí.

Sở Vân Chính đem ánh mắt nhìn về phía phương hướng của oán khí này, mới phát hiện là con gái của mình.

Xong đời, áo bông nhỏ của hắn quả nhiên là lọt gió rồi. o(╥﹏╥)

Trái tim thật lạnh lẽo ......

Ánh mắt Sở Thu Hi mang theo uy hiếp, hai tay ôm vai, ưỡn thẳng bộ ngực kiêu hãnh của mình.

Dường như là đang nói nếu như cha dám là tổn thương Tiểu Bạch nhà con, con sẽ không để yên cho cha.

Sở Vân Chính có chút dỡ khóc, còn chưa lập gia đình đã giúp bạn trai của mình rồi.

Nếu như chờ con bé lập gia đình.

Trong lòng làm gì còn người cha như hắn nữa chứ.

Sở Vân Chính nghĩ tới đây, ngày càng không hài lòng với Hạ Tiểu Bạch.

Hắn ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Cậu tên là Hạ Tiểu Bạch đúng không?"

"Rất tốt, sau khi cậu chết tôi sẽ lập một tấm bia tưởng niệm cho cậu."

Hạ Tiểu Bạch cũng là gượng cười nói.

"Ông gả con gái cho tôi, nên tôi để ông bắt đầu trước."

Nói xong cô còn giơ ngón giữa với Sở Vân Chính.

"Chó đến đây."

Hạ Tiểu Bạch biết bản thân không phải đối thủ của người trước mặt.

Chỉ có dùng thủ đoạn mới có cơ hội chiến thắng.

Sở Vân Chính nổi giận! ! ! Hắn thật sự nổi giận.

Cái tên này không chỉ có ngủ với áo bông nhỏ tri kỷ của hắn.

Mà còn hết lần này đến lần khác gọi hắn là chó.

Cha hắn sau khi qua đời, cậu ta là người đầu tiên dám gọi hắn là chó.

"Tiểu tử, làm bao cát để tôi đánh đi!"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment