Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 532 - Chương 532: Giao Dịch

Chương 532: Giao Dịch Chương 532: Giao Dịch

Sở Vân Chính vung nắm đấm to như bao cát đánh vào thân thể yếu ớt của Hạ Tiểu Bạch.

Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Tiểu Bạch cũng rất nghiêm túc nhìn chằm chằm vào từng cử động của Sở Vân Chính.

Thấu cú đấm như bao cát của đối phương hướng về phía trên mặt mình đập tới.

Hạ Tiểu Bạch nhanh chóng dựa vào kỹ năng cơ thể linh hoạt của mình để tránh thoát một quyền này.

Sở Vân Chính hừ lạnh một tiếng.

Không nghĩ tới tiểu tử này đối mặt với quả đấm của hắn còn có thể lâm nguy không loạn tiến hành né tránh.

Cũng là hơi tán thưởng nói: "Rất tốt, nhưng mà cậu có thể né tránh được cú đấm tiếp theo của tôi được bao lâu?"

Vừa nói vừa nhanh chóng đánh ra mấy cái đấm móc.

Ánh mắt Hạ Tiểu Bạch nhìn chằm chằm từng động tác hắn ra tay, không chút hoang mang né tránh.

Đồng thời dựa vào cơ thể mềm mại của mình, làm ra đủ loại động tác kỳ lạ.

Tiến hành cực hạn né tránh.

Sở Thu Hi nhìn các tư thế khác nhau mà Hạ Tiểu Bạch giải tỏa ra.

Cũng chỉ có cô biết được cơ thể của tiểu tiên nữ này có bao nhiêu mềm mại.

Nó rất thuận tiện để áp dụng ở nhiều vị trí.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao cô lại yêu Hạ Tiểu Bạch như thế.

Thật sự rất tiện lợi phải không? (ˊ ˋ

Sở Vân Chính liên tục đánh ra hơn mười cái đấm móc, nhưng là mỗi lần đều là đánh sượt qua người Hạ Tiểu Bạch.

Hắn đã có chút thở hổn hển, không nghĩ tới tên nhóc này lại có thể né được như vậy.

Cơ thể của người này là làm bằng nước à, con gái cũng không mềm mại được bằng cậu ta.

Hạ Tiểu Bạch nhắm ngay thời cơ hắn muốn thở dốc, đôi chân dài 1m2 quét ngang ra ngoài.

Đánh trực diện Sở Vân Chính.

Sở Vân Chính cười gằn, bộ dáng cậu ta yếu đuối mỏng manh như vậy, chính mình một tay là có thể tiếp được.

Sau đó, ngay lúc lòng bàn tay của hắn chuẩn bị tóm lấy chân Hạ Tiểu Bạch.

Một loại cảm giác va chạm âm ỉ khiến lòng bàn tay tê dại truyền đến.

Ngay lập tức lòng bàn tay truyền đến một cảm giác đau đớn.

Sở Vân Chính vội vã thu tay lùi về sau, gương mặt khó mà tin nổi.

Tiểu tử thân hình gầy gò này làm sao có thể đá ra được một cước mạnh mẽ như thế được chứ?

Hạ Tiểu Bạch cũng không có ngừng động tác, hết đòn này đến đòn khác mạnh mẽ hơn, buộc Sở Vân Chính liên tục lùi lại phía sau.

Thậm chí vị trí đá vào còn là chỗ hiểm của Sở Vân Chính.

Sở Vân Chính chỉ cảm thấy hơi thẹn quá thành giận, nếu như để hắn trẻ đi được mười tuổi.

Những cái này đối với hắn cũng chỉ là đồ con nít.

Càng quan trọng hơn là tiểu tử này ra tay lại tàn nhẫn như vậy, muốn khiến hắn trở thành Đông Phương Bất Bại.

"Tiểu tử, không tệ đấy, nhưng mà cứ như vậy muốn thắng tôi còn kém xa lắm."

Hai người lần nữa lại đánh qua đánh lại.

Hạ Tiểu Bạch chỉ có thể phản công hạn chế thông qua khe hở né tránh.

Lại là mười mấy hiệp đi qua.

Sở Vân Chính đã thở hồng hộc, cho dù là có gió biển không ngừng thổi nhưng mồ hôi vẫn như cũ chảy như nước.

Hắn cảm giác mình giống như là bị tiểu tử này dắt chó đi dạo vậy, ở trên võ đài chạy khắp nơi.

Hạ Tiểu Bạch hơi ngẩng đầu kiêu ngạo, chiếc mũi nhỏ thanh tú hếch lên rất cao.

"Cha vợ, thực lực của cha hình như không có lợi hại như những gì cha nói thì phải?"

"Còn không bằng thành thật đem Thu Hi gả cho con?!"

"Sau đó an tâm uống trà tân hôn."

Sở Thu Hi cũng rất hưng phấn khi cổ vũ cho Hạ Tiểu Bạch, tay ngọc cũng là quơ múa.

"Tiểu Bạch, anh là giỏi nhất, Tiểu Bạch thi đấu tốt."

Nhóm thủ hạ của Sở Vân Chính thì đang xì xào bàn tán.

"Ai nha, tại sao tôi cảm thấy ông chủ hình như toàn bộ quá trình đều bị tiểu bạch kiểm kia nắm mũi dẫn đi vậy?"

"Đúng, đúng, ông chủ đúng là già rồi, không còn dũng mãnh như xưa nữa."

"Xem ra lần này ông chủ muốn đem con gái bồi ra ngoài rồi."

"Các cậu nhỏ giọng một chút, ông chủ là người thích sĩ diện, bị ông ấy nghe được cẩn thận trừ tiền lương."

"A a, tôi cái gì cũng đều không thấy." Mấy người dồn dập mang kính râm lên.

Sở Vân Chính thấy con gái với cấp dưới của mình không coi trọng ông, nhất thời cảm giác có chút xấu hổ.

Bản thân một đời anh minh, tại sao hôm nay có thể bại dưới tay tên nhóc này được.

"Tiểu tử, có giỏi thì đừng né tránh, đàn ông đích thực phải cứng rắn mà đối mặt!"

Hạ Tiểu Bạch nhìn Sở Vân Chính nói chuyện khí thế đều yếu đi mấy phần.

Rượt đuổi lâu như vậy.

Thể lực của đại hán hẳn là cơ bản đã tiêu hao gần như cạn kiệt.

"Cha vợ là cha nói đấy nhé, con sẽ tấn công trực diện!"

Nói thì chậm, khi đó thì nhanh.

Hạ Tiểu Bạch liền lao về phía Sở Vân Chính.

Tốc độ nhanh chóng, Sở Vân Chính vốn đã kiệt sức ngay lập tức không phản ứng kịp.

"Cha vợ, ăn một chiêu của con rồi đi máy bay!"

Một động tác nhanh như sét đánh!

Khi tất cả mọi người đều phản ứng lại.

Sở Vân Chính đã bị Hạ Tiểu Bạch đề ở dưới người.

Sở Vân Chính mặt đỏ bừng, muốn dùng sức.

Nhưng sức lực của hắn vừa rồi đã bị tiêu hao hết.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment