"Ôi chao, các người có phát hiện không, hình như Hạ Tiểu Bạch này đã bị ông chủ mua chuộc để giả vờ thi đấu rồi.”
"Hừm, biết là được rồi, đừng có nói ra, coi chừng ông chủ thẹn quá thành giận trừ hết tiền lương của cậu đấy.” Sau khi nói xong tên vệ sĩ này còn cật lực vỗ tay lớn hơn.
"Ông chủ quá tuyệt, chỉ là một tiểu thịt tươi là sao có thể là đối thủ của ông chủ được.”
"Ông chủ quá đỉnh, có thể nói là nhân tài kiệt xuất đứng đầu, trí dũng song toàn.”
"Sự mạnh mẽ của ông chủ chắn chắn không thua gì Lữ Bố.”
Sở Thu Hi cũng không nhịn được mà giật giật khóe miệng, cô biết chắc là cha mình đã mua chuộc Hạ Tiểu Bạch để không bị mất mặt.
Để cô giả vờ nhận thua.
Sở Thu Hi đưa tay lên đỡ trán.
Không cần nghĩ cũng biết lão già họm hẹm này đã bán mình cho Hạ Tiểu Bạch.
Nếu không thì dưới tình huống có ưu thế tuyệt đối như thế thì không có khả năng Hạ Tiểu Bạch đánh không lại.
Sở Chính Vân cũng vô cùng hưởng thụ sự nịnh nọt của đám chó săn.
Ông ta chậm rãi đi đến trước mặt Hạ Tiểu Bạch, nhìn xuống.
"Cậu cũng rất được, không hổ là người đàn ông con gái tôi nhìn trúng.”
"Tuổi còn trẻ mà dám đối đầu với tôi, sau này chắc chắn tiền đồ vô lượng.”
"Cậu đã thông qua bài kiểm tra làm con rể của tôi.”
Hạ Tiểu Bạch cũng vỗ mông đứng lên.
"So với cha vợ thì thì bấy nhiêu chẳng tính là gì.”
"Cha vợ vẫn là nhất.”
Sở Chính Vân cười ha ha vỗ vai Hạ Tiểu Bạch: “Con rể tương lai của cha cũng không tệ.”
"Hạnh phúc của con gái ta giao cho con đấy.”
"Cha vợ cứ yên tâm, con nhất định sẽ khiến cho Thu Hi hạnh phúc.”
Sở Thu Hi cảm thấy buồn cười khi nhìn hai người thổi phồng ca tụng lẫn nhau một cách thương nghiệp.
Hạ vừa vừa bước xuống dưới Sở Thu Hi đã tiến lên kéo tay cô, trong mắt toàn là tình yêu.
Tiểu Bạch có thể vì mình mà làm đến như thế, còn có thể mong cầu gì hơn.
"Tiểu Bạch, anh không sao chứ, để em xem có bị thương chỗ nào không.”
Hạ Tiểu Bạch nhìn thấy Sở Thu Hi thì tâm trạng liền trở nên vui vẻ, cô cầm cánh tay nhỏ nhắn của Sở Thu Hi cười khanh khách nói.
“Cha vợ đã đồng ý gả em cho anh.”
Sở Thu Hi cũng cười ngọt ngào: “Đây chính là kết quả cho sự cố gắng của Tiểu Bạch.”
Chua...cực kỳ chua.
Sở Chính Vân thấy con gái của mình dành toàn bộ tâm trí cho Hạ Tiểu Bạch thì cũng cảm thấy vô cùng ghen tỵ.
Ông chưa từng nghĩ con gái sẽ tìm bạn trai nhanh như thế.
Có bạn trai rồi thì địa vị của người cha này trực tiếp giảm xuống một bậc.
Áo bông nhỏ tri kỷ vẫn bỏ mình mà đi. (? д
"Con gái à, đừng quên chính cha đã thành toàn cho hai đứa.”
Sao mà Sở Thu Hi không biết cha mình đang ghen, cô cũng kéo cánh tay ông nũng nịu.
"Được rồi, cha mới là người đàn ông mạnh mẽ nhất.”
Sở Chính Vân nghe Sở Thu Hi khen mình là người đàn ông ngầu nhất thì cũng nhìn Hạ Tiểu Bạch một cách đắc ý, khoe khoang.
"Tiểu Bạch à, không phải cha vợ muốn khoe khoang nhưng trong mắt Thu Hi, cha của con bé chính là siêu nhân, là người đàn ông mạnh nhất thiên hạ.”
Hạ Tiểu Bạch cũng không còn lời nào để nói, dù sao thì cô đã không còn là đàn ông.
Chẳng mấy chốc mấy người đàn ông đã thu dọn xong.
"Lại đây, con rể tốt của ta, hôm nay là một ngày vui, nhất định chúng ta phải vừa uống vừa trò chuyện.”
Một tên cấp dưới đi tới nói.
"Ông chủ, đồ ăn chúng ta chuẩn bị hôm nay đều đã bị ngày lật đổ hết.”
Sở Chính Vân có chút xấu hổ, trầm mặt đưa tay lên gõ đầu tên kia.
"Cậu có hiểu cái gì là gần núi kiếm ăn trên núi, gần biển kiếm ăn dưới biển không."
"Chẳng phải trong kho có mười mấy cái cần câu và lồng tôm sao.”
“Hôm nay chúng ta mở tiệc hải sản.”
"Trong ngăn tủ dưới đáy thuyền của tôi có rượu Mao đài, mang hết lên đây.”
“Hôm nay tôi muốn không say không nghỉ với con rể.”
Sở Chính Vân tiện tay vòng qua cổ Hạ Tiểu Bạch cười nói.
“Con rể à, con biết uống rượu chứ?”
"Cha sưu tầm rất nhiều rượu Mao Đài lâu năm, ở nhà còn Nữ Nhi Hồng ủ từ lúc Thu Hi ra đời.”
"Khi nào rảnh cha cho con mấy bình, hôm nay thì uống Mao Đài.”
Hạ Tiểu Bạch cũng vô cùng hứng thú đồng ý.
Hôm nay không có gì vui hơn việc được cha vợ đồng ý.
Sở Thu Hi lôi kéo Hạ Tiểu Bạch đang đắc ý.
Ở bên cạnh cô lâu như vậy, đương nhiên là Sở Thu Hi biết tửu lượng của Hạ Tiểu Bạch như thế nào.
Uống mấy ly đã say, nếu cứ uống liên tục thì lục thân không nhận.
"Tiểu Bạch chú ý tửu lượng của mình nhé, uống một hai ly là được rồi.”
Sở Chính Vân không vui nói: “Đàn ông đàn ang mà uống một hai ly coi sao được, thế nào cũng phải uống một hai bình.”
Sở Thu Hi nói: “Tiểu Bạch thật sự không biết uống rượu, cha tự uống đi.”
"Đợi lát nữa con chăm sóc cho một người cũng đỡ mệt hơn lo cho cả hai.”
Sở Chính Vân đang mở một bình Mao Đài: “Lúc khác có thể không uống rượu, nhưng hôm nay nhất định phải uống, mà phải uống thoải mái.”
"Hôm nay là ngày cha nhận con rể tốt.”
------
Dịch: MBMH Translate