Cần câu của cấp dưới cũng nhao nhao mắc câu, trong lồng tôm kéo lên còn có các loại cua biển.
Đồng thời vỉ nướng cũng đã được chuẩn bị tốt.
Sở Chính Vân uống ‘ực ực ực’ hơn nửa bình Mao Đài, gương mặt đỏ bừng.
"Cha nói con nghe, Tiểu Bạch, sau này nhất định phải đối xử tốt với con gái của cha.”
“Nếu không ta không để yên đâu.”
Hạ Tiểu Bạch cũng uống hai ly nhỏ, gương mặt xinh đẹp có vẻ hơi say rượu.
"Được, cha vợ, trước giờ đều là con gái của cha khi dễ con trên giường.”
Gương mặt xinh đẹp của Sở Thu Hi đỏ bừng, quả nhiên nhân phẩm của Hạ Tiểu Bạch trước và sau khi uống rượu rất chênh lệch.
Chỉ cần uống hai ly thì cái gì cũng có thể nói được.
Sở Chính Vân cười haha: “Con gái của cha chưa được hai mươi tuổi, tuổi trẻ nhu cầu cao.”
"Sau này con phải cố gắng lên, còn mấy chục năm lận.”
Hạ Tiểu Bạch lại uống thêm một ly, nấc một cái.
"Hắc hắc, cha vợ không biết rồi, tay của con rất nhanh, mỗi lần Thu Hi nằm dưới người con đều kêu la.”
Sở Thu Hi vội vàng bụm miệng Hạ Tiểu Bạch lại.
"Anh đừng nói nữa, quả nhiên không thể cho anh uống rượu.’
Sở Chính Vân uống hết một bình Mao Đài, cũng đã say khướt.
"Tiểu Bạch, cha cho con biết, đương nhiên là phải có tốc độ tay tốt, nhưng đã là đàn ông chân chính, chỉ dựa vào tay là chưa đủ.”
"Chủ yếu vẫn phải dựa vào công cụ gây án đặc trưng của đàn ông.”
Sở Thu Hi mắc cỡ đỏ mặt, rất muốn đánh cho ông cha già không nên nết của mình một cái.
Sao có thể nói mấy chuyện này ngay trước mặt con gái mình được.
"Hai ngươi đừng nói nữa, cha dạy hư Tiểu Bạch mất, anh ấy không thèm thứ đồ chơi kia đâu….”
Hạ Tiểu Bạch say đến mức mơ mơ màng mà, lập tức cảm thấy đau lòng sau khi nghe Sở Chính Vân nói.
Những lời nói của ông đã gần như khơi dậy chuyện thương tâm của cô, cô vẫn không thể nào quên được thằng em của mình.
"Mấy người không biết đâu, lúc trước tôi cũng rất tuyệt, nhưng không còn gì nữa rồi.”
“Bay mất rồi, cũng sẽ không trở lại nữa.”
"Hu hu hu” cô nói rồi nằm sấp trên bàn khóc lóc thảm thiết, nước mắt cũng không kiềm được mà tuôn trào.
Sở Thu Hi nhìn Hạ Tiểu Bạch khóc vô cùng thương tâm, tay nhỏ không ngừng vỗ mặt bàn, lập tức không biết bản thân nên cảm thấy buồn cười hay đau lòng!!
Cô chỉ có thể vỗ nhẹ vào lưng Hạ Tiểu Bạch an ủi.
"Tiểu Bạch đừng buồn, em tìm giúp anh nhé."
"Bay mất cũng không sao đâu, em không để ý đâu."
Gương mặt tú lệ của Hạ Tiểu Bạch tràn đầy nước mắt.
Anh đã sớm say mất ý thức rồi.
Mỗi đêm khi nhớ lại JJ lớn, anh lại cảm thấy vô cùng đau lòng, tại sao tất cả mọi người đều có, chỉ có anh là bị bay mất, không công bằng chút nào cả.
Sở Vân Chính lại uống thêm một ngụm rượu Mao Đài, nấc lên một tiếng.
Ông thấy Hạ Tiểu Bạch khóc nức nở liền ngây ngô cười ha ha.
"Con rể à, sao có thể bay mất được chứ, hay là để chú xem giúp con."
"Nếu thật sự không có, chú bắt nó về cho con nhé."
Đôi mắt Hạ Tiểu Bạch tràn ngập nước mắt trông rất tội nghiệp, anh gật đầu.
"Vậy nhờ chú nhé, Cẩu Đản."
Anh vừa nói xong liền chuẩn bị đứng lên...
Hành động của anh suýt làm cho Sở Thu Hi sặc máu.
Sau khi uống say, ai cũng trở nên ngu đần.
Một người dám nói, một người dám tin.
Cô vội vàng chặn động tác của Hạ Tiểu Bạch lại.
Hạ Tiểu Bạch say khướt, nhìn Sở Thu Hi một cách đầy khó hiểu.
"Bà xã Thu Hi sao thế, Cẩu Đản nói muốn xem giúp anh.”
Sở Thu Hi vô cùng bất đắc dĩ về chuyện suốt ngày Hạ Tiểu Bạch cứ tưởng tượng rằng bản thân có món đồ chơi kia.
Tên nhóc này thường xuyên ngủ mớ, nói rằng bản thân là con trai, còn siêu mạnh.
Thật sự không hiểu tại sao một mỹ nhân xinh đẹp như thế này lại có suy nghĩ đó.
Sở Vân Chính loạng choạng đi tới trước mặt Hạ Tiểu Bạch.
"Con rể, lại đây, để Cẩu Đản xem giúp con tại sao nó lại bay mất."
Sở Thu Hi không hề do dự, cho ông một cái tát.
"Đi đi đi, cha đi chơi cái của mình đi."
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô vang lên, thư ký của cô gọi.
Sở Thu Hi có hơi không yên tâm, gọi hai bảo vệ tới.
"Hai người trông coi bọn họ, đừng để bọn họ làm loạn."
Cô nói xong liền đi về phía đầu thuyền.
Sở Vân Chính phất tay:
"Rượu, tôi muốn uống tiếp!"
Hạ Tiểu Bạch gãi đầu.
"Cẩu Đản, con mắc vệ sinh, đi vệ sinh ở đâu?"
Sở Vân Chính cầm lấy chai rượu Mao Đài, uống một hớp lớn, vỗ bả vai Hạ Tiểu Bạch.
"Ha ha, con rể đi theo chú."
"Chú dẫn con đi lên nóc thuyền, ngắm trăng thả chim!"
Hạ Tiểu Bạch nghiêm mặt nói:
"Ngắm trăng thả chim, hay."
Hai người loạng choạng đi tới nóc thuyền.
Hiện tại mặt trăng đã lên cao, ánh trăng tỏa sáng khắp mọi nơi.
Mặt biển sóng êm gió lặng, dưới ánh trăng, mặt nước biến thành màu bạc lung linh.
Sở Vân Chính nhịn không được mà ói một trận.
Sau khi ói xong, ông nhìn Hạ Tiểu Bạch, nói:
"Lại đây, người đàn ông chân chính là phải ngắm trăng thả chim, chúng ta so xem ai xa hơn."
Đầu Hạ Tiểu Bạch đã không còn đủ tỉnh táo để suy nghĩ nữa, cho nên anh gật đầu.
"Được thôi, được thôi, con nhất định phải xa hơn cha vợ."
Hai người nói xong liền đứng ở ngay bên cạnh rào chắn của thuyền.
Bảo vệ thấy bọn họ muốn so xem ai xa hơn thì sợ tới mức lùi về sau, tránh bản thân bị trúng đạn.
Dù sao thì hành động của người say thật sự không thể nào hiểu được.
"Lão đại cẩn thận, đừng để bị rớt xuống dưới biển."
"Hầy, nên đi tìm đại tiểu thư thì hơn."
"Yên tâm đi, đã chuẩn bị sẵn phao cứu sinh rồi."
------
Dịch: MBMH Translate