Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 536 - Chương 536: Sở Vân Chính U Sầu

Chương 536: Sở Vân Chính U Sầu Chương 536: Sở Vân Chính U Sầu

Sở Vân Chính giữ vững cơ thể, một dòng nước tỏa sáng lấp lánh dưới ánh trăng, rơi xuống mặt biển.

"Con rể nhìn chú nè, ít nhất cũng phải ba mét...Ha ha."

Hạ Tiểu Bạch vẫn đang tìm món đồ chơi của bản thân, nhưng mà có làm thế nào cũng không thể tìm được.

"Cẩu Đản, hu hu, nó bay mất rồi, không tìm thấy."

"Sao lại tìm không thấy, có phải do ngắn quá nên mới tìm không thấy không."

"Hay là để Cẩu Đản xem giúp."

Chân mày Sở Thu Hi chau lại, cô đặt điện thoại xuống.

Công ty xảy ra một chút chuyện làm cho cô có hơi phiền muộn.

Gần đây công ty có nhận một dự án lớn từ nước ngoài, nhưng mà đối phương lại chỉ muốn bàn bạc với cô.

Rõ ràng là đối phương cố ý muốn làm quen với cô.

Nếu như họ là công ty nhỏ, thì Sở Thu Hi có thể mặc kệ. Nhưng mà đối phương lại là một gia tộc lớn ở nước ngoài.

Gia tộc Rothschild, ở nước ngoài gia tộc này có thể nói là một tay che trời.

Trình độ tài chính và thế lực của gia tộc này cao tới kinh người.

Thậm chí còn có thể chi phối sự phát triển của một ít quốc gia nhỏ.

Nếu như công ty cô có thể lên chung chiếc thuyền với gia tộc này, chắc chắn có thể được chia sẻ một ít thị trường ở nước ngoài.

Điều này sẽ làm cho tập đoàn kiếm được không ít lợi nhuận trong tương lai.

Cũng chính vì như thế, Sở Thu Hi mới cảm thấy đau đầu.

Lần này, người đại diện cho gia tộc Rothschild là con cháu đích tôn của gia tộc bọn họ, tiếng nói của người đó rất mạnh.

Tuy nhiên, tên đó lại là một kẻ rất háo sắc.

Trong lúc Sở Thu Hi đang suy nghĩ bản thân có nên đi hay không, thì một người bảo vệ vội vàng đẩy cửa vào.

Chân mày Sở Thu Hi chau lại, hỏi:

"Không biết phải gõ cửa trước khi đi vào à?"

Bảo vệ vội vàng cúi đầu xin lỗi:

"Thành thật xin lỗi đại tiểu thư..."

Đôi mắt xinh đẹp của Sở Thu Hi nhìn bộ dạng vội vã của bảo vệ, hỏi:

"Có phải cha tôi và Tiểu Bạch đã làm chuyện gì không hay rồi đúng không???"

Bảo vệ lập tức trả lời:

"Đại tiểu thư...Ông chủ và anh ấy, bọn họ đứng ở nóc thuyền, ngắm trăng thả chim."

"Còn muốn đấu xem ai xa hơn..."

"Chúng tôi không ngăn được hai người bọn họ."

"Đại tiểu thư đi khuyên bọn họ đi, tránh việc rơi xuống biển, làm đồ ăn cho cá..."

Sở Thu Hi nghe bảo vệ nói xong thì ngơ người ra? Thả chim dưới ánh trăng?

Hạ Tiểu Bạch, anh có hả? Anh chỉ có tổ chim thôi...

ĐM!

Sở Thu Hi không kịp suy nghĩ, trực tiếp chạy thẳng tới nóc thuyền.

Cô không dám nghĩ tới cảnh cha mình thấy Hạ Tiểu Bạch không có.

Cô nhanh chóng chạy tới chỗ bọn họ.

Chưa tới nơi, cô đã nghe thấy lời nói ngu ngốc của Hạ Tiểu Bạch và tiếng cười thô bỉ của cha mình.

Hạ Tiểu Bạch:

"Con thật sự không có. Tiêu rồi. Không thể làm cho Thu Hi hạnh phúc được rồi."

Sở Vân Chính:

"Con rể ngoan, không sao đâu. Cẩu Đản xem giúp con. Dù nó bay thật, thì chú cũng bắt nó về lại cho con."

"Cẩu Đản là lão đại, có rất nhiều tiểu đệ."

Sở Thu Hi nghe cuộc nói chuyện của bọn họ, hét lên:

"Không được!"

Ngay khi cô chạy tới nóc thuyền, cô liền thấy Sở Vân Chính đang chuẩn bị tìm kiếm trên người Hạ Tiểu Bạch.

Vẫn kịp!

Sở Thu Hi trực tiếp ôm Hạ Tiểu Bạch vào trong ngực, cho Sở Vân Chính một cái tát.

"Không được đụng vào Tiểu Bạch của con!"

Sở Vân Chính vốn đứng không vững, giờ lại bị Sở Thu Hi tát một cái, cả người ông lập tức loạng choạng, lùi về sau vài bước, sau đó biến mất...

Chỉ vài giây sau, trên mặt biển liền vang lên tiếng một đồ vật gì đó rơi xuống biển.

Sở Thu Hi không ngờ rằng cha mình sẽ bị chính mình tát một cái liền rơi xuống biển.

Cô vội vàng chỉ và mấy người bảo vệ còn đang ngơ ngác.

"Mấy người còn không nhanh cứu cha tôi lên!"

"Ai vớt được cha tôi lên sẽ được thưởng 500.000 tệ!"

Mấy người bảo vệ vốn còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nghe thấy số tiền thưởng 500.000 tệ liền tỉnh táo.

"Ầm..."

"Ầm..."

"Ầm..."

Hơn mười người nhảy xuống.

Chỉ vài phút sau, Sở Vân Chính đã được vớt lên.

Sau khi uống mấy ngụm nước biển, Sở Vân Chính đã tỉnh rượu phần nào.

"Cha...Sao cha lại rớt xuống nước???"

Ông ọc nước ra, khó hiểu nhìn gương mặt tràn đầy sự oán trách của con gái mình cách đó không xa.

"Con gái à, sao con rể lại nằm trong lòng ngực con, mới đó mà đã say rồi à? Kém thật đó."

Sở Thu Hi nâng tay che trán.

Sở Vân Chính vẫn đang ọc nước biển ra, ông vẫn muốn rượu tiếp.

Cô thề sau này không bao giờ cho Ha Tiểu Bạch và cha mình uống rượu với nhau nữa, đồng thời không bao giờ cho bọn họ ở riêng với nhau, ai mà biết được sẽ còn phát sinh chuyện gì nữa chứ.

Sở Thu Hi không dám nghĩ tiếp nữa.

Cô thấy Sở Vân Chính hờn dỗi thì nói:

"Cha lo cho mình đi."

"Coi chừng con nói chuyện cha uống rượu với mẹ đó. Say tới mức rớt xuống biển, phải nhờ cấp dưới vớt lên."

Sở Vân Chính vô cùng để ý tới vợ mình, ông không chỉ là người cuồng con gái, mà còn là người cuồng vợ...

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment