Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 537 - Chương 537: Thứ Đó Bay Đi Rồi, Nhờ Chú Tìm Nó Về Nhé

Chương 537: Thứ Đó Bay Đi Rồi, Nhờ Chú Tìm Nó Về Nhé Chương 537: Thứ Đó Bay Đi Rồi, Nhờ Chú Tìm Nó Về Nhé

Nhưng mà ông lại mơ hồ nhớ rằng bản thân hình như bị ai đó tát rơi xuống biển...

Sở Vân Chính lắc đầu, xem ra ông say thật rồi.

Ông dùng đôi mắt lấy lòng nhìn Sở Thu Hi.

"Con gái à, con đừng nói chuyện này với mẹ con nhé, con cũng không muốn mẹ tức giận đâu ha."

"Do hôm nay là ngày vui, nên cha mới uống mấy ly mà thôi, dù sao thì hôm nay cũng là ngày biết được con rể tương lai mà."

"Con nói có đúng không."

"Sức khỏe của mẹ con vốn không được tốt, đừng để bà ấy tức giận."

Sở Thu Hi tức giận đến phồng má, nghiêm túc nói:

"Sau này cha không được phép uống nhiều như thế nữa, đặc biệt là khi ở chung với Tiểu Bạch, cấm uống rượu."

"Cha xem chính mình đi, lớn tuổi rồi, coi chừng không ôm được cháu trai đó."

Sở Vân Chính gãi đầu, nói:

"Uống có mấy ly à, không sao đâu, hiếm lắm mới có một người đàn ông uống rượu với cha."

"Tiêu Tiêu vẫn còn nhỏ, không thể uống rượu."

"Mẹ con mà biết cha dạy cho Tiêu Tiêu uống rượu, chắc chắn sẽ giận cha."

Sở Thu Hi nhìn Hạ Tiểu Bạch say khướt trong lòng mình.

"Dù sao thì cũng không thể để cho Tiểu Bạch uống rượu nữa, tửu lượng của anh ấy không cao."

"Muốn tìm người uống rượu chung, cha đi tìm cấp dưới của mình đi."

Sở Vân Chính nhìn mấy tên cấp dưới đang cười hì hì của mình, khinh bỉ nói:

"Thôi đi, mấy tên đó còn nghiện rượu hơn cả cha, lỡ đâu mấy tên đó uống hết rượu của cha rồi sao."

Mấy người bảo vệ xoa tay, cười nói:

"Lão đại, tôi thật sự không biết uống rượu, một chai là được."

"Mẹ nó, một chai mà bảo là không biết uống, tôi uống nhiều lắm cũng chỉ được nửa chai."

"Tôi thì chỉ được mấy ly mà thôi."

Loại rượu mà ông chủ uống là loại mà bình thường bọn họ không thể nào uống được, mỗi lần nhìn thấy ông chủ uống là bọn họ lại thèm.

Sở Vân Chính nhìn chằm chằm vào bọn họ:

"Mẹ nó, mấy người thường xuyên lén uống rượu của tôi, đừng nghĩ rằng tôi không biết."

"Đi đi đi, đừng làm phiền tôi nói chuyện với con gái và con gái."

Sở Thu Hi hoàn toàn không muốn để ý với ông già mình và mấy tên chó săn của ông.

Hiện tại, Hạ Tiểu Bạch mới là điều quan trọng nhất.

Với lại, cô có chút không thể kìm chế được khi nhìn thấy bộ dạng say khướt của tiểu tiên nũa.

Thưởng thức mỹ nhân say rượu là điều tuyệt vời nhất.

"Con và Tiểu Bạch về phòng trước đây."

Sở Vân Chính thấy con gái mình cưng chiều Hạ Tiểu Bạch như thế bỗng nhiên thất hồn lạc phách.

Ông nhớ lại lúc con gái mình sinh ra và quá trình trưởng thành của cô.

Tất cả mọi chuyện như đèn kéo quân lướt qua trong đầu ông.

Bất kể là chuyện gì, con gái ông vẫn luôn giống như một siêu nhân, không gì không làm được.

Nửa đêm khi ôm lấy vợ, ông đã từng nghĩ không biết bản thân sẽ có cảm giác gì khi gả con gái đi.

Cô công chúa nhỏ bé mình nuôi hai mươi năm được một người đàn ông xa lạ khác yêu thương.

Sở Vân Chính cười khổ, nhìn bóng lưng con gái rời đi.

Ông không ngờ ngày đó lại tới nhanh như thế.

"Con gái lớn rồi, sớm muộn gì cũng phải lập gia đình."

"Hạ Tiểu Bạch đúng là không tệ, hữu dũng hữu mưu, rất giống ông ta năm đó."

"Bây giờ nhớ lại vẫn còn cảm thấy đau."

"Không biết tại sao ông ta nhỏ con như thế mà lại có được sức mạnh lớn tới vậy."

"Xem ra mình già thật rồi, không thể không nhận bản thân đã già rồi."

Sở Vân Chính nghĩ tới đây liền thấy bản thân già đi mấy tuổi.

Sở Thu Hi ôm Hạ Tiểu Bạch say khướt về phòng.

Cô cẩn thận đặt tiên tử say rượu lên trên giường.

Hạ Tiểu Bạch nằm lên giường rồi vẫn bô bô nói muốn nhờ Cẩu Đản xem giúp mình.

"Cẩu Đản...Cẩu Đản, thứ đó bay đi rồi, nhờ chú tìm nó về nhé."

Sở Thu Hi vô cùng bất đắc dĩ.

Cô cầm khăn lông ướt lạnh băng xoa gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, đôi môi anh đào hơi vểnh lên của anh.

Sở Thu Hi cứ thế yên lặng ngắm nhìn bộ dạng say khướt của Hạ Tiểu Bạch.

Làn da trắng như tuyết ửng hồng, bộ dạng xinh đẹp làm người ta say đắm.

Dáng vẻ này làm cho Sở Thu Hi không kìm lòng được muốn cúi đầu xuống hôn lên môi của anh.

Cô nghĩ gì liền làm cái đó, dù sao thì tiên tử này vốn dĩ là của cô.

Sở Thu Hi vuốt mái tóc trên trán, cúi đầu hôn tiểu tiên nữ đang say khướt.

Trong hơi thở tràn ngập mùi hương thơm ngọt.

Cảm giác giống như là một miếng bánh ngọt nhân rượu vậy.

Mấy phút sau...

Sở Thu Hi mới lưu luyến không dứt rời đi, lau sạch sự thơm ngọt lưu lại trên khóe miệng, chậm rãi nâng đầu dậy.

Trong đôi mắt tràn ngập sự cưng chiều.

Hạ Tiểu Bạch như nào cũng cực kỳ xinh đẹp.

Sở Thu Hi khóa cửa phòng lại...

Cô còn kiểm tra đi kiểm tra lại rất nhiều lần để đề phòng việc có người đột nhiên tới làm phiền.

Cô nhìn bóng mặt trăng trên mặt biển và tiên nữ bên cạnh mình.

Cảnh tượng như thế này mà không phát sinh một chút chuyện gì đó làm cho con người ta vui vẻ, thì đúng là lãng phí một buổi tối tốt đẹp.

Sở Thu Hi nhìn làn da trắng như tuyết, vòng eo nhỏ nhắn, đường cong mê người của mỹ nhân say rượu!

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment