Đôi môi gợi cảm của Sở Thu Hi nở một nụ cười, nói:
"Tiểu Bạch, đêm nay em sẽ không khách sáo đâu."
Sau đó, cô từ từ...
Sáng sớm ngày hôm sau, ánh nắng lung linh chiếu sáng.
Hạ Tiểu Bạch mơ màng tỉnh lại trong tiếng rì rào của sóng biển, dù đã một đêm trôi qua, nhưng anh vẫn cảm thấy bản thân chưa tỉnh rượu.
Cô dùng tay ngọc che lấy cơ thể vẫn còn hơi đau của mình, ngơ ngác nhìn không gian xa lạ xung quanh.
Không phải tối qua anh đi uống rượu với Cẩu Đản...Không đúng, phải là đi uống rượu với cha vợ mới đúng?
Tại sao hôm nay anh lại xuất hiện ở đây...
Hạ Tiểu Bạch hiểu rất rõ khi say mình sẽ như thế nào, cực kỳ tệ.
Anh thậm chí còn có thể trần truồng chạy lung tung ngoài đường, đúng thật là không chuyện xấu gì không dám làm.
Khi anh thấy Sở Thu Hi đang ngủ say bên cạnh mình, thì nỗi lo lắng lập tức biến mất.
Thu Hi ở cạnh làm cho anh cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Có lẽ bản thân không làm ra chuyện gì mất mặt.
Anh cảm nhận gió biển đang thổi vào trong phòng, cảm giác bản thân lạnh tới mức run bần bật.
Khi cúi đầu nhìn bản thân, anh mới phát hiện bản thân chỉ khoác một chiếc chăn, ánh nắng rơi lên làn da tuyết trắng, óng ánh, trong suốt.
Không cần nghĩ cũng biết tối qua chắc chắn đã bị Sở Thu Hi lăn lộn một hồi.
Bây giờ anh cảm thấy bản thân lưng mỏi chân đau.
Đúng lúc có một đàn hải âu bay qua.
Xem ra tối qua du thuyền dừng chân trên biển.
Hạ Tiểu Bạch đơn giản rửa mặt một phen, cắn chặt hai hàm răng trắng ngà đem thỏ trắng quấn lại thít chặt.
Tay ngọc ung dung thong thả mặc lại quần áo bị Sở Thu Hi ném xuống đất.
Đôi mắt đẹp của cô nhìn về phía Sở Thu Hi còn ở trên giường ngủ say.
Xem ra tối hôm qua Thu Hi thật sự mệt mỏi ... Cũng đã hơn 9 giờ sáng mà còn ngủ say như chết.
Hạ Tiểu Bạch cùng Sở Thu Hi ở chung lâu như vậy, biết cô cũng không có thói quen ngủ nướng.
Hạ Tiểu Bạch cũng không có vội vã đánh thức Sở Thu Hi trong giấc mộng.
Mà là im lặng ngồi ở một bên nhìn cô, đầu ngón tay còn không nhịn được trêu chọc vài sợi tóc rối bù của người đẹp đang ngủ, thậm chí dùng bàn tay xinh đẹp của mình nhặt một sợi tóc của cô lên ngửi một cái.
Từng làn hương thơm cơ thể độc đáo của nữ sinh, rất dễ ngửi.
Dáng vẻ Sở Thu Hi ngủ rất ngọt ngào động lòng người, cô ấy cũng không xoi mói môi trường bồng bềnh ở trên thuyền, chóp mũi tinh xảo kèm theo tiếng ngáy nhẹ hòa tan ở trong không khí.
Đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô lộ ra một nụ cười ngọt ngào, hẳn là đang có một giấc mơ đẹp.
Chính lúc Hạ Tiểu Bạch đang nhìn đến mê mẩn, không nhịn được cúi đầu xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của Sở Thu Hi.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của mình cũng lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
"Nụ hôn chào buổi sáng dành cho Thu Hi."
Ngoài cửa liền truyền đến tiếng gõ cửa "Tùng tùng tùng".
"Thu Hi, con rể dậy chưa?"
Hạ Tiểu Bạch cũng là chậm rãi đứng lên, kiểm tra thân thể mình một phen, cũng không có sơ hở gì.
Mới nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Người vừa tới không phải là ai khác chính là cha vợ Sở Vân Chính.
Hôm nay ông mặc đồ rất giản dị.
Đó là kiểu trang phục nhiệt đới sẽ mặc khi đi du lịch ở Hawaii.
Quần đùi phối hợp với áo phông bình thường, trên vai còn khiêng một cái cần câu đắt tiền và tinh xảo.
Ông nhìn thấy Hạ Tiểu Bạch có chút mệt mỏi.
Phát hiện con gái còn đang ngủ, trên mặt ngay lập tức lộ ra ánh mắt ý vị thâm trường.
Hắn giơ lòng bàn tay rộng lên vỗ nhẹ bả vai Hạ Tiểu Bạch.
"Đi thôi con rể, đem con gái của ta chơi đùa đến bây giờ còn đang ngủ?"
"Con gái của tôi, tôi hiểu nó nhất, vì để chăm sóc da, nó có thói quen sinh hoạt rất tốt."
"Rất hiếm khi nhìn thấy nó ngủ nướng, trên căn bản đều là ngủ sớm dậy sớm."
"Tôi biết con gái của tôi rất đẹp, vóc người cũng rất được, mềm mại thơm tho."
"Nhưng thân thể con bé nhu nhược, cậu nhẹ một chút."
Hạ Tiểu Bạch chỉ có thể trưng ra gương mặt không nói gì. (-_ -)
Rõ ràng là con gái của ông thừa dịp tôi say, đem tôi giằng co có được hay không ...... .
Hiện tại lão tử phía dưới còn có chút đau đây này.
"Cha vợ, cha hiểu lầm rồi ......"
Sở Vân Chính cười ha ha: "Ha ha, đều là người trưởng thành, tôi hiểu, tôi hiểu."
"Cậu còn trẻ tuổi nóng tính, tinh lực dồi dào, tôi có thể hiểu được."
"Năm đó lúc tôi mới vừa quen với mẹ của Thu Hi cũng là như thế này."
"Nhưng mà, nam sinh ở phương diện này sức chịu đựng không bằng nữ sinh."
"Càng là theo tuổi tăng cường, vẫn cần mỗi ngày giao lương thực, hiện tại tôi cũng có chút lực bất tòng tâm."
"Cậu còn trẻ, cơ thể vẫn còn tốt."
Hạ Tiểu Bạch muốn giải thích ... Nhưng mỗi lần đều bị Sở Vân Chính cắt ngang.
"Đúng rồi, theo tôi đến đầu thuyền câu cá, bữa sáng hôm nay của chúng ta vẫn là hải sản."
Đối với hải sản Hạ Tiểu Bạch đương nhiên không chê, đây chính là mỹ vị nhân gian.
Nhưng hải sản ăn quá nhiều cũng không tốt, huống chi tối hôm qua còn uống nhiều rượu.
"Cha vợ, cẩn thận bị gút, chúng ta vẫn nên là cập bờ ăn một chút gì đó đi?"
------
Dịch: MBMH Translate