Đầu ngón tay Sở Thu Hi kéo làn váy bước nhanh lên đỉnh du thuyền.
Nhìn Hạ Tiểu Bạch cười cười nói nói nướng hải sản với ba.
Dường như thật sự thân thiện như anh em tốt.
Đầu ngón tay Sở Thu Hi vuốt vuốt mấy sợi tóc trên trán, khuôn mặt tuyệt mỹ nở nụ cười nhàn nhạt.
Lão ba có thể trò chuyện cùng Tiểu Bạch cô cũng cảm thấy rất là ngoài ý muốn.
Nếu Hạ Tiểu Bạch thật sự là con trai thì thôi đi.
Dù sao đề tài giữa nam sinh cũng không chênh lệch nhiều lắm.
Nhưng Hạ Tiểu Bạch là con gái, vẫn có thể nói chuyện với ba mình.
Quả nhiên mười tám năm trước giả làm con trai cũng không phải làm không.
Hạ Tiểu Bạch tựa hồ cũng chú ý tới tầm mắt của Sở Thu Hi.
Đôi mắt cô nhìn sang.
Phát hiện Sở Thu Hi mặc một bộ váy liền áo màu đỏ nhạt đứng ở nơi đó nhìn chăm chú vào mình và Cẩu Đản.
Gió biển thổi qua thân hình cao ráo yêu kiều, phác họa dáng người yểu điệu hoàn mỹ, một đôi chân thon dài duyên dáng xinh đẹp hiện ra tại nơi đó.
Mái tóc còn mang theo vệt nước nhàn nhạt, rất rõ ràng là vừa mới tắm rửa.
Sở Thu Hi cũng cười ngọt ngào với Hạ Tiểu Bạch, giang hai tay trắng như tuyết ra ôm lấy.
Hạ Tiểu Bạch muốn ôm Sở Thu Hi vào lòng.
Lại bị Sở Thu Hi ôm ngược vào lòng, còn hôn lên trán cô một cái.
“Tiểu Bạch, sao lại rời giường không gọi em?”
Hạ Tiểu Bạch cũng chỉ có thể cảm thụ sự tươi cười ấm áp và hương thơm của mỹ nhân.
“Anh thấy tối hôm qua em rất mệt mỏi, cho nên không nỡ đánh thức em.”
Cô còn lặng lẽ nói ở bên tai Thu Hi.
“Nhưng anh uống say một chút cảm giác cũng không có, đêm nay anh nhất định phải làm chủ.”
Sở Thu Hi cười dịu dàng: "Được rồi, đồng ý với anh còn không được sao?”
Sở Vân Chính đứng một bên nhìn cũng cảm thấy có chút chịu không nổi.
“Ai nha, vợ chồng son các người, không phải là mới nửa ngày không gặp sao?”
“Mau đến giúp ba nướng tôm hùm, ba sắp bị hun chết rồi!”
Sở Thu Hi đỏ mặt vội vàng đi đến.
“Được rồi, con giúp ba còn không được sao!”
“Tối hôm qua mới ăn hải sản nhiều như vậy, sáng sớm lại ăn.”
“Đợi lát nữa cập bến phải đến bệnh viện kiểm tra một ít lượng axit uric.”
Sở Vân Chính vỗ vỗ lồng ngực rắn chắc.
“Ba con thân hình cmn chuẩn khỏi bàn rồi, ba chỉ ăn hai bữa hải sản thôi mà không thành vấn đề.”
Sở Thu Hi trợn mắt liếc ông một cái.
“Được rồi, thật sự khoẻ mạnh làm sao có thể bị Tiểu Bạch đánh ngã xuống đất...”
Sở Vân Chính nhất thời có chút xấu hổ, ông trừng mắt liếc Hạ Tiểu Bạch một cái.
Thì ra là tên nhóc này bán đứng mình. (?°? д °)
Hạ Tiểu Bạch chỉ nhún vai, tỏ vẻ mình không nói với Thu Hi chuyện thi đấu giả.
Đầu nhỏ của Sở Thu Hi chạm vào cánh tay cường tráng của Sở Vân Chính.
“Quên đi, không vạch trần người già như ba nữa!”
Không khí sau một bữa tiệc hải sản lớn coi như là vui vẻ hòa thuận.
Sở Thu Hi dựa sát vào vai Hạ Tiểu Bạch, vẻ mặt hạnh phúc nhìn mặt trời trên bờ biển.
Gió biển thổi đến vô cùng mát mẻ thoải mái.
Cô cũng không ngờ mang Tiểu Bạch đến gặp mặt ba lại thành công như vậy.
Tuy rằng quá trình xuất hiện trắc trở, nhưng Tiểu Bạch cuối cùng cũng thông qua khảo nghiệm của ba mình.
Tiếp theo chỉ cần đưa cô về gặp mẹ.
Sau đó phụ huynh hai bên gặp mặt là được.
Sở Thu Hi ngẩng đầu nhìn đôi mắt to xinh đẹp của Hạ Tiểu Bạch nói.
“Đúng rồi Tiểu Bạch, khi nào chúng ta hẹn phụ huynh hai bên gặp mặt?”
Sở Vân Chính từ từ chậm rãi gặm tôm hùm nướng than trong tay nói.
“Đây là chuyện ba đã nói với con rể cách đây không lâu.”
“Hẹn vào cuối tuần sau.”
“Ba đưa mẹ con về quê Tiểu Bạch, gặp ba mẹ nó.”
"Lái trực thăng đi."
Sở Thu Hi có chút hết chỗ nói, lái trực thăng đi?
Thế này cũng quá mức rêu rao rồi.
"Chúng ta lái xe đi..."
Sở Vân Chính khoát tay áo, lần này ông muốn thể hiện tài lực của mình.
Để khuyên ba Hạ Tiểu Bạch để Hạ Tiểu Bạch ở rể Sở gia bọn họ.
Đương nhiên phải lái trực thăng đi, nếu không làm sao khoe khoang ông có tiền.
"Nó liên quan đến thể diện của con gái ba, chúng ta phải đi bằng trực thăng, hơn nữa nó đi rất nhanh."
"Ba tính qua rồi, nếu như lái xe cần nửa ngày."
"Lái máy bay chỉ mất chưa đầy một giờ."
Sở Thu Hi làm sao không biết ông đây là muốn khoe khoang.
Cũng được...... tùy theo ý của ông vậy.
Cô không tiếp tục mở miệng nữa.
Sau khi du thuyền cập bến.
Sở Thu Hi vội vàng kéo Hạ Tiểu Bạch xuống thuyền.
Hạ Tiểu Bạch cảm thấy có chút không nỡ nhìn Cẩu Đản và du thuyền.
Dù sao cuộc sống nơi này thật sự rất tốt, vừa tỉnh lại là có thể hướng mặt ra biển rộng.
Còn có thể ăn hải sản mỹ vị.
Không cần làm việc, có người hầu hạ.
Có thể nói là ung dung tự tại.
Quan trọng hơn là người ở đây nói chuyện lại dễ nghe, cô rất thích nơi này.
------
Dịch: MBMH Translate