Sở Thu Hi thật sự sợ Hạ Tiểu Bạch ở cùng ba mình lâu sẽ bại lộ thân phận con gái của mình.
“Được rồi, lần sau hẹn lại đi, chúng ta nhanh chóng lên bờ ăn chút gì đó.”
Sở Vân Chính sắp xếp nhân viên sắp xếp tốt du thuyền.
Nhìn bóng lưng con gái và Hạ Tiểu Bạch rời đi dưới trời chiều, lớn tiếng hô.
“Đi đường cẩn thận một chút!”
Sở Thu Hi chỉ khoát bàn tay ngọc thon dài, tỏ vẻ yên tâm.
Sở Thu Hi lôi kéo Hạ Tiểu Bạch đang vẫn lưu luyến không rời cũng rất bất đắc dĩ.
“Xem ra anh chơi rất vui vẻ hết mình.”
Hạ Tiểu Bạch thở dài:
“Cuộc sống mệt mỏi như vậy, thật vất vả mới lên du thuyền chơi, cuộc sống ấy thật tốt đẹp mà!”
Sở Thu Hi hôn cô một cái: "Được rồi, chờ khi chúng ta kết hôn.”
“Sau khi kiếm đủ tiền, chúng ta cùng nhau đi du lịch vòng quanh thế giới mỗi ngày được không?”
Hạ Tiểu Bạch gật gật đầu, tiền bà xã mình kiếm được, tiêu cũng an tâm một chút.
Cô cũng có tính toán của mình.
Thật vất vả đọc sách nhiều năm như vậy, không chứng minh năng lực của mình một chút, hình như hơi lãng phí.
Huống chi bây giờ cô còn có nền tảng phát triển tốt như Hạ gia.
Nếu không kiếm đủ tiền, cô ngủ cũng không yên.
Sở Thu Hi, Hạ Tiểu Bạch tìm một tiệm trà sữa tương đối yên tĩnh đi vào.
Hạ Tiểu Bạch quan tâm hỏi: "Thu Hi em đói bụng vì sao không trực tiếp đi ăn cơm?"
"Uống trà sữa được không?"
Sở Thu Hi lắc lắc đầu, trong ánh mắt mang theo vẻ nũng nịu.
Cái đầu nhỏ cọ vào cái cổ trắng như tuyết của Hạ Tiểu Bạch.
“Bà xã Tiểu Bạch, anh không biết đâu, lát nữa em còn phải đi xã giao nữa.”
“Sẽ uống rượu ăn cơm gì gì đó, bây giờ em muốn uống một ly nước chanh.”
Đôi mắt đẹp của Hạ Tiểu Bạch nhíu lại, có chút không vui.
“Cái gì chứ, em không phải là bà chủ sao, sao còn muốn tự mình đi xã giao?”
“Để cho thư ký nào đó hoặc là những người khác xã giao không được sao?”
Đầu ngón tay Sở Thu Hi xoa xoa khuôn mặt mềm mại của Hạ Tiểu Bạch.
"Ha ha, cũng bởi vì em là bà chủ nên mới càng phải nỗ lực một chút, cho những nhân viên cũ kia xem."
“Anh không biết, không phải cứ là bà chủ của tập đoàn thì rất nhàn nhã đâu.”
“Các ông già xây dựng giang sơn với ba em, cũng muốn con cái của bọn họ thượng vị.”
"Áp lực cạnh tranh rất lớn.”
“Bây giờ em chỉ ở chi nhánh của công ty thì khá hơn một chút.”
“Nếu như trở lại tổng bộ tập đoàn, nhìn sắc mặt những cổ đông kia sẽ càng khó chịu hơn.”
Hạ Tiểu Bạch có chút đau lòng nhìn Sở Thu Hi.
Sở Thu Hi làm nũng cọ cái đầu nhỏ nhắn vào cổ Hạ Tiểu Bạch.
"Cho nên, em ở bên ngoài vất vả như vậy, anh cũng không thể mỗi ngày dính hoa dính cỏ dại bên ngoài được."
“Mỗi đêm về đến nhà tắm rửa sạch sẽ chờ hầu hạ em là được.”
Hạ Tiểu Bạch không khỏi có chút chột dạ, cô không muốn dính vào hoa cỏ dại.
Nhưng những bông hoa kia muốn dính vào cô.
Bàn tay ngọc của cô vuốt cái đầu nhỏ của Sở Thu Hi: "Yên tâm đi, anh có thể thề."
“Bây giờ Thu Hi tuyệt đối là nữ sinh duy nhất anh thân thiết cùng.”
Sở Thu Hi mím đôi môi đỏ mọng gợi cảm, làm nũng nói.
“Sau này cũng là duy nhất...”
Đầu ngón tay mảnh khảnh của Hạ Tiểu Bạch nhéo nhéo cái mũi nhỏ tinh xảo của cô:
“Đương nhiên..............”
Hai người tùy tiện uống chút gì đó rồi đi ra tiệm trà sữa.
Bóng đêm càng ngày càng sâu, ánh trăng màu bạc điểm xuyết trên bầu trời đêm, những ngôi sao nhỏ lấp lánh đầy trời.
Gió thu mát mẻ thổi qua Hạ Tiểu Bạch và Sở Thu Hi.
Hạ Tiểu Bạch bỗng nhiên cảm thấy có chút hơi mát mẻ, hai người ăn mặc đều có chút đơn bạc.
Cô nhìn về phía Sở Thu Hi đang ôm cánh tay trắng như tuyết, theo bản năng muốn ôm cho cô ấm áp.
Nhưng bị Sở Thu Hi ngọt ngào cự tuyệt: "Được rồi, Tiểu Bạch, anh về nhà trước đi.”
“Em còn hẹn người bàn chuyện làm ăn."
Hạ Tiểu Bạch cực kỳ không muốn vợ mình ra ngoài xã giao bồi ăn uống với người ta.
Nghe nói đối phương còn là công tử ngoại quốc có tiền.
Khó tránh khỏi những tên công tử này nhịn không được động tay động chân, dù sao bà xã Thu Hi của mình xinh đẹp như vậy.
Hạ Tiểu Bạch suy nghĩ một chút: "Hay là, anh cũng đi với em.”
Sở Thu Hi nhìn Hạ Tiểu Bạch: "Bàn chuyện làm ăn thì có gì hay?”
“Các loại công việc cơ bản đã đàm phán xong.”
“Kỳ thật chỉ là ăn cơm, uống rượu mà thôi.”
“Cuối cùng ký hợp đồng là được.”
Hạ Tiểu Bạch nói: "Nếu quả thật đơn giản như em nói vậy"
“Sao anh thấy trong mắt em có chút sầu lo?”
“Chỉ sợ đối phương không ký hợp đồng đơn giản như vậy.”
Đôi môi đỏ mọng gợi cảm của Sở Thu Hi cũng chỉ có thể thở dài.
“Chỉ có thể nói còn thiếu chút đạo lý đối nhân xử thế.”
Hạ Tiểu Bạch dịu dàng cười nói: "Đạo lý đối nhân xử thế, anh hiểu!”
“Dẫn anh đi.” Cô kéo cánh tay trắng như tuyết của Sở Thu Hi làm nũng nói.
Đôi mắt đẹp của Sở Thu Hi trợn tròn, cưng chiều cười nói.
“Thôi đi, đợi lát nữa uống hai chén đã say, bị người nhặt xác cũng không biết.”
------
Dịch: MBMH Translate