“Công việc hiểm ác, anh chỉ cần ngoan ngoãn ở nhà tắm rửa chờ em trở về là được.”
Sở Thu Hi tuyệt đối sẽ không dẫn Hạ Tiểu Bạch đi.
Kế hoạch của cô chính là muốn dưỡng Hạ Tiểu Bạch thành tiểu tiên nữ không biết gì chỉ biết ăn uống vui chơi.
Chỉ cần xinh đẹp ngủ với mình là được.
Hạ Tiểu Bạch cũng không giằng co, bởi vì cô dự định vụng trộm đi theo.
Để cho nữ nhân của mình đi ra ngoài xã giao, cô làm sao cũng không thể yên tâm.
Nếu như đối phương thật sự dám xằng bậy, mình không ngại đá nổ bi của hắn.
Nữ nhân của Hạ Tiểu Bạch cô mà cũng dám đụng vào! (?‘ヘ′?;)ゞ
Hạ Tiểu Bạch nhìn Sở Thu Hi đón xe rời đi, cô cũng gọi một chiếc taxi theo sau.
Vừa rồi khi nói chuyện Hạ Tiểu Bạch đã biết địa điểm bàn chuyện làm ăn của Sở Thu Hi.
Cũng không lâu lắm thì xe đã dừng ở trước một nhà hàng Tây cực kỳ cao cấp.
Hạ Tiểu Bạch vốn định lập tức đi vào nhà hàng.
Nhưng mà hệ thống chết tiệt lại một mực thúc giục cô khôi phục cách ăn mặc của con gái.
Dù sao cho phép cô ăn mặc trung tính cũng chỉ là tạm thời để thuận tiện gặp ba vợ mà thôi.
Cũng không lâu lắm...
Trên đường phố có một mỹ nữ duyên dáng yêu kiều đứng.
Mái tóc đen mềm như lụa, lông mày như trăng khuyết, môi đỏ răng trắng.
Một chút gió nhẹ kéo theo mái tóc dài của cô bay bay, phối hợp với da thịt tuyết trắng không tì vết, càng tăng thêm ý nghĩa thanh tao vô tận.
Người đi ngang qua đều vì đột nhiên xuất hiện một mỹ nhân mà nhao nhao liếc mắt, lộ ra biểu tình sợ hãi than.
“Cô gái này thật đẹp, không đúng hẳn là tiên tử mới đúng!”
“Cô ấy là minh tinh phải không? Hay là hotgirl nổi tiếng trên mạng?”
Có lẽ là do dung nhan cô quá mức xinh đẹp, dáng người quá mức hoàn mỹ, ngũ quan tinh xảo đến mức tận cùng.
Toàn thân tản ra một loại khí chất cao quý.
Trong lúc nhất thời không ai dám tiến lên bắt chuyện, làm cho người ta có cảm giác không thể nhìn gần.
Hạ Tiểu Bạch đã sớm quen loại ánh mắt này nên không quan tâm, dung nhan thanh nhã tuyệt trần vẫn duy trì nụ cười ngọt ngào thanh thuần.
Bây giờ quan trọng nhất là bà xã Thu Hi của mình.
Cẩu Đản trịnh trọng dặn dò mình nhất định phải chăm sóc Thu Hi thật tốt.
Nếu bị người ta chuốc say hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Cô chậm rãi đi đến cửa nhà hàng Tây sang trọng.
Vừa muốn đi vào, đã bị một chị gái nhỏ đi giày cao gót đen ngăn cản.
Đối phương nhìn Hạ Tiểu Bạch xinh đẹp như thiên tiên, trong mắt cũng tràn ngập thần sắc kinh diễm.
Cô mang theo ánh mắt áy náy nhìn về phía Hạ Tiểu Bạch.
“Thật xin lỗi tiểu thư, nơi này của chúng tôi là chế độ hội viên, xin hỏi cô có thẻ hội viên không?”
Hạ Tiểu Bạch không ngờ nhà hàng cơm Tây này cần thẻ hội viên mới có thể vào.
Quả nhiên nơi của người có tiền rất phiền toái mà.
Đầu ngón tay mảnh khảnh của cô vuốt ve mấy sợi tóc đen trên trán, ngọt ngào dịu dàng cười nói.
“Thật ngại quá, hôm nay tôi được người khác mời.”
"Tôi không có thẻ thành viên."
Chị gái nhỏ tiếp đãi này có chút do dự.
Nhìn dung nhan đối phương đẹp đến khác người, cũng không giống như là kẻ lừa đảo.
Đại mỹ nữ như cô... Được người có tiền hẹn cũng rất là bình thường.
Cô cũng không dám đắc tội những kẻ có tiền kia, dù sao người có thể đến nơi này không giàu thì quý.
Một bữa cơm mấy chục vạn cũng cực kỳ bình thường.
Hạ Tiểu Bạch làm ra thần sắc xin lỗi, trong đôi mắt đẹp mang theo khẩn cầu, dung nhan thanh thuần tuyệt mỹ làm cho người ta không đành lòng cự tuyệt.
“Thật ngại quá, tôi có hẹn với một người bạn quan trọng, có thể cho tôi vào không?”
Chị gái nhân viên tiếp tân cuối cùng cũng chỉ có thể thỏa hiệp: "Được rồi, mời tiểu thư vào.”
Hạ Tiểu Bạch không ngờ đối phương lại để cô vào đơn giản như vậy, thật sự không sợ cô là kẻ lừa đảo.
Quả nhiên đây là một thời đại nhìn mặt.
Cô đi vào, nhìn trang trí bên trong nhà hàng đều cảm giác được mùi tiền.
Đèn pha lê hoa lệ chiếu xuống ánh sáng nhàn nhạt, làm cho cả phòng ăn có vẻ tao nhã mà yên tĩnh.
Mặt đất đều dùng thảm tinh xảo quý giá, trên vách tường cũng treo đầy tranh sơn dầu cổ điển.
Không khí xung quanh còn tản ra mùi hoa hồng nhàn nhạt.
Không phải mùi nước hoa, mà là mùi thơm của hoa hồng thật sự.
Bên trong cũng không có đại sảnh lớn, tất cả đều là phòng riêng.
Hạ Tiểu Bạch tựa như con ruồi mù, bởi vì cô cũng không biết Sở Thu Hi ở phòng nào.
Bây giờ cô cũng coi như là người có tiền, có sức mạnh, cho nên cũng không có hoảng.
Nếu như trước kia… đến nơi cao cấp như này.
Chỉ sợ ăn một bữa bán cô đi cũng không đủ trả tiền.
Trong lúc Hạ Tiểu Bạch đang nghĩ xem có nên gõ cửa từng phòng, dù sao sát nhân cũng có hơi đáng sợ, nhưng vì vợ Thu Hi thì cô cũng chỉ có thể mạo hiểm không màng mạng sống của mình.
Cứ như vậy được một lúc thì có một chị gái phục vụ mang cao gót và tất đen đi tới.
Cô ta nhìn giá trị nhan sắc của Hạ Tiểu Bạch, vừa sợ hãi vừa thán phục.
------
Dịch: MBMH Translate