Đôi mắt xinh đẹp của Sở Thu Hi nhìn bản hợp đồng, rốt cuộc cũng ký xong, vốn dĩ cô cũng không ôm hy vọng gì.
Tiểu Bạch đến khiến cho mọi chuyện đều thay đổi.
Lần này sau khi trở về, cô có thể cho các cổ đông và trưởng lão của tập đoàn xem.
Cô, Sở Thu Hi, thật sự đã giành được hợp đồng hợp tác với gia tộc Rothschild.
Nó sẽ mang lại triển vọng lớn cho sự phát triển của tập đoàn trong tương lai.
Việc mở rộng thị trường nước ngoài cũng sẽ trở nên dễ dàng hơn.
Mấy lão già này thật sự nên ngậm miệng lại rồi, ngày nào cũng kiếm cớ về việc cô còn quá trẻ.
Kỳ thực những lão già này đều chỉ là vì ích lợi của bọn họ.
Benjamin cũng không thèm để ý Leo, hắn hơi mỉm cười nói.
"Đúng rồi cô Thu Hi, cô Hạ."
"Nếu sự hợp tác của chúng ta đã thành, sao không vì cả hai cùng có lợi, uống với nhau một ly."
Nói xong, hắn lần lượt rót một ly rượu quế cho Hạ Tiểu Bạch với Sở Thu Hi.
Mọi ánh mắt đều tập trung vào vẻ đẹp thịnh thế của Hạ Tiểu Bạch.
Hạ Tiểu Bạch thấy thế cũng không có cách nào từ chối, dù sao đối phương cũng đã bán một nhân tình.
Đôi bàn tay ngọc mảnh khảnh của cô nâng ly rượu lên.
Sở Thu Hi có phần lo lắng: "Tiểu Bạch, này là rượu hoa quế hơn hai mươi độ ..."
"Anh Benjamin ... Tiểu Bạch, cô ấy không uống được rượu."
"Nếu không tôi thay cô ấy uống ..."
Benjamin nhìn ánh mắt xinh đẹp của Sở Thu Hi mang theo chút lo lắng.
Hắn không cho là Sở Thu Hi sẽ lừa gạt mình.
Xem ra thánh nữ thiện lương ở trong lòng mình là thật sự không biết uống rượu.
Hắn mới vừa muốn mở miệng ngăn cản, Hạ Tiểu Bạch đã uống một hơi cạn sạch.
Đôi môi anh đào mềm mại ướt át của Hạ Tiểu Bạch dán vào vách ly.
Uống một hơi cạn sạch rượu hoa quế trong ly.
Trong nháy mắt khi rượu vào miệng lập tức cảm giác được mùi rượu thanh ngọt.
Mang theo hương hoa quế nhàn nhạt, dư vị sau cùng là vị cay của cồn.
Rượu hoa quế này tầm hai mươi độ.
So với rượu trắng thì ít mạnh hơn.
Nhưng so với rượu vang đỏ thì mạnh hơn không ít.
Tửu lượng của Hạ Tiểu Bạch không lớn, tuy rằng chỉ uống một chén nhỏ.
Khuôn mặt thanh nhã tuyệt trần của cô đã hiện ra vẻ hơi say rượu.
Sở Thu Hi cầm ly rượu trong tay Hạ Tiểu Bạch, đặt xuống.
Trong lòng hết sức cảm động, Tiểu Bạch có thể vì mình...
Sở Thu Hi cầm một ly nước chanh: "Tiểu Bạch uống một ngụm nước chanh đi!”
Hạ Tiểu Bạch nhấp một ngụm nước chanh nhỏ, lắc lắc đầu, mái tóc dài cũng bay theo.
"Một ly rượu, anh vẫn có thể."
“Đừng nghĩ tửu lượng của anh kém như vậy.”
Sở Thu Hi sao lại không biết tửu lượng của Hạ Tiểu Bạch.
Rượu vang đỏ mười độ cũng chỉ uống mấy chén, rượu hoa quế này càng mạnh hơn.
“Lần sau trước khi uống nói một tiếng, không nên trực tiếp uống một hơi cạn sạch.”
Đôi mắt đẹp của Hạ Tiểu Bạch nhìn cô cho cô một ánh mắt an tâm.
Ánh mắt có chút mê ly nhìn về phía Benjamin.
“Tôi uống rượu rồi, hi vọng Benjamin đại ca không đổi ý.”
"Chúc hợp tác thuận lợi.”
Benjamin nhìn Hạ Tiểu Bạch đang say, đôi mắt vốn trong suốt kia lúc này mê ly mờ ảo.
Đồng tử tựa như một đầm sâu không thể thấy được đáy.
Hai má tuyết trắng đỏ ửng nhàn nhạt, bớt đi chút khí chất thánh khiết thanh nhã tuyệt trần.
Ngược lại còn có chút cảm giác quyến rũ làm cho người ta muốn ngừng mà không được.
Nhìn đến đây anh ta bỗng nhiên nghĩ đến một bài thơ về mỹ nhân say rượu ở Hoa Hạ.
Nhịn không được lẩm bẩm nói.
“Tuý tửu giai nhân đào hồng diện, bất vong yên ngữ kiều thái tu ôn nhu().”
(
)Bài thơ này xuất phát từ "Tây Thi" của Lý Bạch, một nhà thơ thời Đường . Bài thơ này có nghĩa là,Sau khi uống rượu, người đẹp mặt đỏ như trái đào, nhưng vẫn giữ thái độ ngượng ngùng hiền lành, kể cả khi say, cô cũng không quên thể hiện phong thái yêu kiều và lời nói mềm mại.
Benjamin vẫn cảm thấy câu thơ này quá mức đẹp đẽ.
Trong hiện thực căn bản sẽ không tồn tại mỹ nhân say rượu như vậy.
Cũng chỉ có trong câu thơ cổ đại của Hoa Hạ mới có thể xuất hiện.
Không thể tưởng được hôm nay thật sự có một mỹ nhân say rượu xinh đẹp như thế xuất hiện ở trước mặt mình.
Nhân sinh đáng giá, bất quá cũng chỉ như vậy.
Sở Thu Hi cũng phát hiện Benjamin nhìn Tiểu Bạch của mình ngẩn người.
Nhất thời có chút ghen tị.
Nhưng mà hai câu thơ cổ mà anh ta ca ngợi Tiểu Bạch quả thật không tồi, cô ho nhẹ một tiếng nói.
“Benjamin tiên sinh...... Nước miếng của anh chảy ra rồi!”
…………
Benjamin được Sở Thu Hi nhắc nhở, theo bản năng đưa tay lau khóe miệng.
Mới phản ứng lại chính mình thế mà thất lễ..........
Khuôn mặt anh tuấn nhất thời có chút xấu hổ.
“Thật xin lỗi, Hoa Hạ có câu mỹ nhân tú sắc khả xan().”
(
)Người đẹp là bữa tiệc của đôi mắt.
“Hai vị mỹ nữ các người thật sự quá xinh đẹp!”
“Tôi thưởng thức không khỏi có chút ngẩn người...... Ha ha!”
Đối với lời lời tán gái của anh ta Sở Thu Hi không hề có hứng thú, mấy lời này cũng chỉ có thể lừa gạt những nữ sinh vô tri kia.
Benjamin thấy Sở Thu Hi vẫn trong trẻo lạnh lùng thờ ơ như thế.
Còn Hạ Tiểu Bạch vẫn luôn cười ngọt ngào tự nhiên như vậy.
Ngược lại càng không nhìn thấu trong lòng cô nghĩ cái gì......
------
Dịch: MBMH Translate