Khuôn mặt khuynh thành tuyệt mỹ của Hạ Tiểu Bạch có chút xấu hổ, có chút ấm ức nói.
“Thu Hi, anh đây còn không phải là vì để em có thể thuận lợi hợp tác cùng Benjamin sao?”
“Cho nên mới kiên trì lấy lòng anh ta!”
“Anh làm như vậy tất cả đều là vì bà xã Thu Hi em đó!”
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Sở Thu Hi tràn đầy nụ cười ngọt ngào hạnh phúc.
Cô đương nhiên biết Hạ Tiểu Bạch là vì mình.
Chỉ là cô quá sợ mất đi mà thôi.
Cô vẫn phồng má nói.
“Chỉ lần này thôi, em cũng không muốn bà xã Tiểu Bạch vì em mà xuất đầu lộ diện.”
"Không được uống rượu với đàn ông nữa."
"Nếu có chuyện gì xảy ra, em sẽ hối hận."
“Cho nên, bà xã Tiểu Bạch chỉ cần ở nhà chờ em về sủng hạnh là được.”
Hạ Tiểu Bạch............... (ー_ー)!! Sao lại có mùi âm mưu thế nhỉ.
Sở Thu Hi mở cánh tay ngọc trắng như tuyết ôm tiểu tiên nữ Hạ Tiểu Bạch vào lòng.
Hạ Tiểu Bạch hết sức hưởng thụ cái ôm của Sở Thu Hi.
Vòng tay của con gái vĩnh viễn đều mềm mại thơm tho như vậy.
Đầu ngón tay cô vuốt ve mấy sợi tóc rối bù trên trán Sở Thu Hi.
“Có thể vì bà xã Thu Hi làm chút gì, anh cảm thấy rất là vui vẻ.”
Đôi mắt đẹp của Sở Thu Hi nhìn chằm chằm tiểu tiên nữ đáng yêu trong lòng.
Vươn một đầu ngón tay tinh tế ôm lấy chiếc cằm nhỏ trắng như tuyết của cô, mang đôi môi anh đào mềm mại của cô hiện ra trước mắt.
Hạ Tiểu Bạch dưới ánh trăng có vẻ đặc biệt thanh lệ xuất trần, dung nhan xinh đẹp không nhiễm chút tục khí nào.
Quanh thân lộ ra quang mang vô tận, phụ trợ cho cô khiến cô càng như mộng như ảo.
Quả nhiên giống như tiên tử ẩn thế thời cổ đại.
“Nếu như bây giờ em làm gì anh, chắc là không thành vấn đề chứ?”
Sở Thu Hi khẽ nói với Hạ Tiểu Bạch.
Đôi mắt đẹp của Hạ Tiểu Bạch nhìn xung quanh, cũng không có người đi đường.
Hai cô gái đứng dưới một gốc cây to lớn.
Cô bị Sở Thu Hi chặn trước cây.
Ánh trăng u tĩnh, gió mát thổi qua. Mái tóc của hai cô gái đan xen trong gió.
Mặt Hạ Tiểu Bạch đỏ bừng, hơi thở tràn đầy mùi thơm mê người của đối phương.
“Như vậy không tốt lắm đâu...”
Sở Thu Hi híp mắt, trực tiếp hôn lên môi của tiểu tiên nữ.
Đôi môi anh đào của cô hơi lạnh, mùi rượu hoa quế nhàn nhạt mang theo một tia cấm dục.
Lại có hương vị ngọt ngào như đường.
Hạ Tiểu Bạch bị Sở Thu Hi đè bẹp cũng trầm luân trong đó.
Bộ não đã không còn nghĩ nhiều như vậy.
Hiện tại chỉ có thể đọ sức cùng mỹ nhân trước mắt một phen.
Vài phút sau.
Hạ Tiểu Bạch đổi ngược lại đẩy Sở Thu Hi xuống dưới tàng cây.
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ khuynh thành của Thu Hi lại hiện lên tia quyến rũ mê người, dáng vẻ mặc người hái lấy.
Đôi môi anh đào của Hạ Tiểu Bạch rơi trên chiếc cổ trắng nõn của cô.
Sở Thu Hi nhắm mắt lại, chiếc cổ thiên nga trắng như tuyết vẽ ra một đường cong duyên dáng dưới ánh trăng khiến người ta mơ màng.
Chỗ bị Hạ Tiểu Bạch cắn vẫn còn lưu lại dấu vết nhàn nhạt...
Đang lúc Hạ Tiểu Bạch nghĩ có nên làm bước tiếp theo hay không, bàn tay của cô đã đặt ở trên vai Sở Thu Hi.
Đột nhiên trong bụi cỏ phụ cận phát ra âm thanh "xào xạc".
Vì động tĩnh này.
Làm Hạ Tiểu Bạch, Sở Thu Hi bừng tỉnh lại.
Khuôn mặt tuyệt mỹ của hai cô gái đều đỏ bừng, Sở Thu Hi vội vàng kéo dây đeo trên vai lên.
Lúc này một quả cam lớn từ trong bụi cỏ chui ra, trong miệng còn ngậm chim sẻ.
Chỉ nhìn hai cô gái một cái rồi kêu "Meo meo", nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Hạ Tiểu Bạch và Sở Thu Hi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, may mà không bị người khác nhìn trộm.
Sở Thu Hi nắm tay Hạ Tiểu Bạch, có chút áy náy nhẹ giọng nói.
“Thật xin lỗi Tiểu Bạch, uống không ít rượu khiến em có chút nhịn không được.”
Hạ Tiểu Bạch mím môi, đôi môi còn lưu lại hơi ấm của làn da mỹ nhân.
Cô nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Sở Thu Hi, lắc lắc cái đầu nhỏ nhắn.
“Không sao, anh cũng rất hưởng thụ...”
“Thu Hi rất thơm rất hấp dẫn!”
“Đi thôi!”
“Sau khi trở về căn hộ, chúng ta muốn làm như thế nào thì làm.”
Sở Thu Hi cũng xấu hổ "Ừ" một tiếng.
Hai cô gái vui vẻ mang theo chờ mong trở lại căn hộ.
Diệp Trường Ca cũng đã sớm trở về, ngồi trên sô pha phòng khách xem phim.
Ánh mắt cô rơi vào đôi tiên nữ bách hợp đang ân ái trở lại căn hộ.
Trong đôi mắt đẹp đều là hâm mộ lẫn ghen tị. ^{?▃
"Các người có thể đừng show ân ái hay không, show đến độ chị đây ghen tị đến nỗi chảy nước miếng rồi." Cô nhịn không được càm ràm nói.
Sở Thu Hi nhìn Diệp Trường Ca: "Chị Trường Ca, chị cũng có thể đi tìm một người, phải nghiêm túc."
"Không phải kiểu chơi đùa."
"Như vậy sau này không cần ghen tị với chúng em nữa."ヾ
“Tất nhiên điều kiện đầu tiên là không thể nhớ thương Tiểu Bạch của em.”
Diệp Trường Ca có chút bất đắc dĩ, Tiểu Bạch nhà cô xinh đẹp như tiểu tiên nữ.
Không muốn làm cho người ta nhớ thương cũng khó. (▔□▔)
------
Dịch: MBMH Translate