Cô nhìn Hạ Tiểu Bạch.
Tiểu tiên nữ mặc váy trắng vẫn xinh đẹp như trước.
Làm cho người ta nhịn không được nhìn thêm mấy chục lần.
“Tiểu Bạch đừng quên ước định của em, khi nào thì giúp chị?”
Sở Thu Hi nghe vậy... đôi mắt tràn ngập cảnh giác và hồ nghi.
“Tiểu Bạch, anh và chị Trường Ca ước định cái gì?!”
Hạ Tiểu Bạch nhìn ánh mắt cảnh giác của Sở Thu Hi, chỉ khẽ mỉm cười.
“Không cần khẩn trương như vậy, anh chỉ chuẩn bị giúp chị Trường Ca giật dây với cô Phỉ Phỉ thôi.”
Sở Thu Hi hơi sững sờ, nhìn Diệp Trường Ca xinh đẹp hỏi.
“Không phải chị đã “thân mật” với cô Phỉ Phỉ rồi sao?”
Diệp Trường Ca bất đắc dĩ giơ bàn tay ngọc ra: "Quan hệ của chị và cô ấy nhiều nhất cũng chỉ là bạn “thân mật”."
“Chỉ là cảm thấy đối phương rất xinh đẹp, sau đó là tình một đêm linh tinh...”
“Nhưng bây giờ chị thật sự muốn cô ấy làm bạn gái của chị.”
“Giống như em và Tiểu Bạch vậy.”
Cô uống một ngụm rượu vang đỏ rồi nói tiếp.
“Tiểu Bạch đã đồng ý với chị, kết nối với Phỉ Phỉ cho chị.”
“Nếu như chuyện thành công, tuyệt đối có hồng bao lớn cho bà mối Tiểu Bạch.”
Lúc trước khi Hạ Tiểu Bạch thuận miệng đồng ý, kỳ thật trong lòng cô cũng không yên.
Dù sao ấn tượng của cô đối với cô Phỉ Phỉ chính là cô ấy là một nữ “Hải Vương”().
(
) Hải Vương: có rất nhiều đối tượng khác giới không rõ ràng, không có trách nhiệm với tình cảm.
Tình yêu của Hải Vương làm sao có thể xoay chuyển.
“Chị Trường Ca, chị xác định muốn kết giao với cô Phỉ Phỉ?”
“Cô ấy là người phụ nữ như thế nào chị có biết không?”
Diệp Trường Ca gật gật đầu: "Chị biết, hơn nữa chắc chắn biết rõ hơn em, cho nên mới thích cô ấy."
Hạ Tiểu Bạch thấy Diệp Trường Ca cố chấp như thế, người ta hay nói tình yêu sẽ làm đầu óc phụ nữ choáng váng.
Nhưng mà cô Phỉ Phỉ quả thật rất gợi cảm và xinh đẹp, dáng người cũng là hạng nhất.
Nhìn dáng vẻ dạy múa của cô ấy, thân thể mềm mại như vậy có thể mở khóa rất nhiều...
“Được rồi, ngày mai tôi trở về trường tìm cô Phỉ Phỉ nói chuyện.”
“Xem xem có thể dùng cách hẹn hò, để hẹn cô ấy ra không?”
Diệp Trường Ca vui vẻ trực tiếp ôm Hạ Tiểu Bạch, khuôn mặt cọ cọ khuôn mặt của cô.
“Thật sự là rất cảm ơn em, Tiểu Bạch!”
Sở Thu Hi bắt đầu ghen: "Chị Trường Ca... Đủ chưa, anh ấy là vị hôn thê của em!"
"Chúng ta đã gặp phụ huynh rồi."
Diệp Trường Ca trừng mắt: "Em mang Tiểu Bạch gặp Sở lão đại rồi?!”
“Ông ấy biết Tiểu Bạch là con gái không?”
Sở Thu Hi nói: "Tiểu Bạch dùng thân phận con trai để gặp ba em.”
“Hơn nữa ông ấy cũng đồng ý rồi.”
Diệp Trường Ca càng thêm khó tin, cô đương nhiên cũng biết Sở Vân Chính.
Dù sao chuỗi quán bar của cô cũng là sản nghiệp của tập đoàn Sở Thiên.
Sở Vân Chính cũng không phải là người dễ chọc, Hạ Tiểu Bạch có thể lấy thân phận con trai giải quyết ông ta.
Thật không thể tin được.
Dù sao Sở Vân Chính là một người cuồng con gái nổi danh trong tập đoàn.
“Tiểu Bạch, em không bị đánh chứ?”
“Nhưng mà chị thấy em vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, chắc là không bị.”
Sở Thu Hi hai tay ôm cánh tay: "Lão đầu tử dám ư, dám bắt nạt Tiểu Bạch của em, em sẽ đánh ông ấy."
Diệp Trường Ca không có suy nghĩ nhiều: "Quên đi, chị trở về phòng đây, lười nhìn các người show ân ái."
“Tiểu Bạch nhớ kỹ ngày mai giúp chị, đừng vì đêm nay vui vẻ quá mức với Thu Hi mà quên mất đấy!”
Cô dặn đi dặn lại mới về phòng xem phim.
Tối nay chỉ có thể tự mình nghiên cứu một chút.
Sáng sớm ngày thứ hai, mặt trời ấm áp mọc trên mái nhà.
Sự tối tăm của bình minh dần dần tiêu tán trước tia sáng đầu tiên.
Chiếc lá mùa thu nhẹ nhàng bay từ cửa sổ vào trong căn nhà trọ theo gió thu.
Hạ Tiểu Bạch có chút bối rối ngồi dậy, đưa tay lên gãi dãi mái tóc dài xõa tung.
Vài chiếc lá khô rơi trên váy ngủ của cô, càng làm nổi bật thêm làn da trắng như tuyết.
Cô khẽ mở miệng ngáp một cái, làm lộ ra hàm răng đều như bắp.
Ánh nắng tươi sáng xuyên qua màn cửa chiếu lên mặt làm nổi lên một tầng ánh sáng.
Hạ Tiểu Bạch mở đôi mắt có hơi mông lung ra, phát hiện Sở Thu Hi đã rời giường, trong phòng toàn là mùi thơm của đồ ăn sáng.
Hẳn là Thu Hi đang làm đồ ăn sáng,
Hạ Tiểu Bạch cầm điện thoại lên nhìn một chút, chỉ mới sáu giờ rưỡi sáng, ngủ tiếp nửa tiếng hoàn toàn không có vấn đề.
"Thu Hi, sao em không ngủ thêm một chút nữa? Anh muốn ôm em.” Hạ Tiểu Bạch nũng nịu.
Ôm bạn gái đi ngủ dưới cái lạnh của mùa thu chắc chắn là một việc đầy hưởng thụ.
Sở Thu Hi đi ra từ nhà bếp, trên hông còn đeo tạp dề.
Cô cũng có hơi mệt mỏi nhẹ nhàng ngáp một cái.
Trên gương mặt xinh đẹp đã được trang điểm một lớp nhẹ nhàng.
"Hôm nay em còn rất nhiều việc phải xử lý, anh ăn sáng rồi ngoan ngoãn đi học nhé.”
Hạ Tiểu Bạch phồng má: “Anh cũng không phải trẻ con, anh biết tự chăm sóc mình.” (? ? ˇ? ˇ
Sở Thu Hi bưng bữa sáng ngon lành lên, chỉ thiếu mỗi việc đút tận miệng cho Hạ Tiểu Bạch.
------
Dịch: MBMH Translate