Thẩm Đắc Kiện cảm giác cả bầu trời sao đều vì nụ cười của cô mà sáng bừng.
Khiến người như làn gió xuân, cơn tức giận lúc đầu cũng được quét sạch.
Cổ họng có phần hơi nghẹn: “Cám… Cám ơn.”
Hạ Tiểu Bạch chậm rãi lắc đầu làm mái tóc đen cũng đung đưa theo.
“Không cần cám ơn tôi.”
“Tôi ở đây để thay mặt chị Phi Phi nói tiếng xin lỗi với chú mới đúng.”
“Đúng là chị Phi Phi có hơi kích động.”
Triệu Phi Phi thấy Hạ Tiểu Bạch lập tức đối mặt trấn an Thẩm Đắc Kiện đang mất không chế, liền thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng nghe Hạ Tiểu Bạch nói cô không đúng thì lại phòng má có chút tức giận
Trong đầu Thẩm Đắc Kiện lúc này đã không còn bóng dáng của Triệu Phi Phi nữa.
Bởi vì nàng tiên nhỏ ngọt ngào này đã chiếm cứ cả thới giới của anh ta.
Người trông xinh đẹp không nói đi, mà dáng người cũng là hạng nhất.
Tính cách còn ngọt ngào dịu dàng, dễ gần như vậy.
“Không cần… Không cần, có nụ cười của cô là được rồi.”
Nói xong anh ta đẩy bàn tay ngọc trắng nõn đang đưa đồng hồ tới của Hạ Tiểu Bạch về.
“Đồng hồ này tôi vốn dĩ chuẩn bị để tặng cho con gái.”
“Vậy mà Phỉ Phỉ, cô ta không muốn, nên tôi sẽ tặng cho cô.”
Hạ Tiểu Bạch chỉ là có chút sửng sốt, nhưng cô liền chấp nhận mà không có bất kỳ giả vờ nào.
Chiếc đồng hồ này trông có vẻ không phải hàng bình thường, cũng không khác hơn chiếc Sở Thu Hi tặng cho cô.
“Vậy thì tôi cám ơn.”
“Bây giờ tôi dự định nói chuyện với chị Phi Phi, nếu không còn chuyện gì thì chú nên về đi.”
Thẩm Đắc Kiện gật đầu như con gà mổ thóc, trong lòng vô cùng vui vẻ.
“Cái đó, chúng ta còn có thể gặp mặt nhau không?”
Đầu ngón tay Hạ Tiểu Bạch vén vài sợi tóc lộn xộn trên trán.
“Nếu có duyên chắc là có thể.”
Nhìn quần chúng ăn dưa trong tiệm trà sữa đều là hâm mộ ghen tị.
Nhịp độ rời quán trà sữa của Thẩm Đắc Kiện bước mất hết tính người.
Porsche anh ta lái tới lập tức không thấy tăm hơi.
Bàn tay ngọc của Hạ Tiểu Bạch lau những giọt mồ hôi trong suốt trên trán, đôi môi anh đào thở phào một cái.
Ở đây suýt chút nữa đã xảy ra vụ án giết người.
Triệu Phi Phi cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, cô ta nắm bàn tay ngọc của Hạ Tiểu Bạch vui vẻ, khẽ mỉm cười nói.
“Đúng rồi Hiểu Bạch, em đến tìm chị làm gì?”
Hạ Tiểu Bạch tức giận nhìn Triệu Phi Phi, cô gái này thật là đầu óc mê gái, suýt nữa đã gây thành tai nạn lớn.
Vì để tránh cho tên kia quay trở lại, htn mở miệng nói.
“Chúng ta nên tìm nơi vắng vẻ, vừa đi vừa tán gẫu đi.”
Triệu Phi Phi ”ừ” một tiếng đầy vui vẻ.
Hai người đi trên đường nhỏ lâm viên vắng vẻ.
Đôi mắt đẹp của Triệu Phi Phi thỉnh thoảng đánh giá nàng tiên nhỏ bên cạnh.
Trong lòng tràn ngập mong đợi, em ấy sẽ thổ lộ với mình đúng không?
Trời ơi, chắc sẽ không đâu.
Có lẽ chỉ là vấn đề học tập.
Nhưng cô cũng không vội, chầm chậm đi.
Dù sao thì tương lai vẫn còn dài.
“Đúng rồi Hiểu Bạch, em tìm chị có chuyện gì sao?”
Hạ Hiểu Bạch định ngửa bài cô chính là Hạ Tiểu Bạch.
Suy cho cùng thì đó là vấn đề danh tính.
Hạ Tiểu Bạch càng quen thuộc với Triệu Phi Phi hơn.
So với cơ thể mình thế mà bị cô ta giày vò qua vài lần. (Ý chỉ luyện múa)
Hai người trao đổi cũng thuận lợi hơn một chút.
Hai bóng người xinh đẹp duyên dáng chậm rãi đi trên con đường lâm viên vắng vẻ dưới mặt trời ngả về Tây.
Gió thu cuốn theo những chiếc lá rụng vô tình rơi vào trên mái tóc bị gió thổi bay của hai cô gái.
Đôi mắt Hạ Tiểu Bạch thỉnh thoảng quan sát Triệu Phi Phi gợi cảm xinh đẹp bên cạnh.
Đôi giày cao gót màu đen, cặp đùi thon dài trắng nõn thoắt ẩn thoắt hiện nhịp bước theo cô.
Vài sợi tóc đen tùy ý rủ xuống ngang hông, khẽ đung đưa nhẹ hất lên trong gió, tôn lên khuôn mặt trắng sáng làm tăng thêm vài phần quyến rũ xinh đẹp.
Triệu Phi Phi cũng nhận ra dường như Hạ Tiểu Bạch đang nhìn mình.
Khuôn mặt đẹp của cô ta lộ ra một tia đỏ bừng, trông càng thêm quyến rũ.
Đôi mắt xinh đẹp lại long lanh hơn.
Hạ Tiểu Bạch thấy dáng vẻ này của cô ta nhất thời cảm giác có chút không sao nói rõ được?
“Chị Phi Phi, hình như sắc mặt của chị có chút ửng đỏ.”
“Lẽ nào không thoải mái sao?”
Bàn tay ngọc của Triệu Phi Phi sờ sờ mặt, thực sự có hơi nóng bừng.
Dù đã từng thấy vô số cô gái xinh đẹp như thiên tiên nhưng cô cũng không khỏi có chút xấu hổ khi nhìn thấy nàng tiên nhỏ.
Cô hơi khẩn trương mong đợi hỏi: “Được rồi, ở đây đã không có người đi đường nào nữa.”
“Hiểu Bạch, em có gì muốn với chị à? Yêu cầu thế nào chị cũng sẽ đồng ý.”
Đôi môi anh đào của Hạ Tiểu Bạch hít một hơi thật sâu, bộ ngực vốn đã kiêu ngạo đó lại càng quyến rũ lòng người hơn.
Đôi mắt Triệu Phi Phi đều thẳng tắp, nước miếng không kìm được chảy ra, đùi đẹp thon dài không nhịn được kẹp kẹp.
Đôi mắt đẹp của Hạ Tiểu Bạch nghiêm túc nhìn mắt Triệu Phi Phi nói.
“Thật ra thì, em chính là Hạ Tiểu Bạch.”
Triệu Phi Phi vừa định gật đầu chợt lại ngẩn người.
------
Dịch: MBMH Translate