Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 572 - Chương 572: Các Ông Ba Đều Giỏi Giang, Tài Năng Như Nhau

Chương 572: Các Ông Ba Đều Giỏi Giang, Tài Năng Như Nhau Chương 572: Các Ông Ba Đều Giỏi Giang, Tài Năng Như Nhau

Hạ Văn Hải nói xong mới phát hiện trên mặt mọi người đều có vẻ kỳ lại.

Con gái vẫn đang nhịn cười, khuôn mặt xinh đẹp đó đỏ bừng một mảnh.

“Cái đó… Tôi nói sai sao?”

“Tôi thật sự không ngại mắt sui gia không tốt đâu.”⊙w⊙

Nói xong liền chủ động dè dặt đưa tách trà cho Sở Vân Chính.

“Ông anh, cẩn thận trà nóng.”

“Mắt không tốt, từ từ cầm.”

Nhưng vào lúc này Hạ Văn Hải lại cảm giác có người đang đá mình?

Cúi đầu xuống thì nhìn thấy con gái Hạ Tiểu Bạch bên cạnh đang đá mình.

Ông ta cũng ghé sát tai Hạ Tiểu Bạch nhỏ giọng hỏi rồi mắt lớn trừng mắt nhỏ

“Tiểu Bạch, chẳng lẽ ba vợ con rất để ý chuyện này.”

Hạ Tiểu Bạch đã cạn lời với ba mình.

Mặc dù dáng vẻ đeo kính râm của Cẩu Đản quả thực rất giống người khiếm thị, nhưng cũng đừng nói ra chứ.

“Ba, ba không nói không ai nghĩ ba là người câm đâu.”

“Cẩu nhà con… Ba vợ chỉ đeo kính râm giả ngầu thôi, không phải người mù đâu.”

Hạ Văn Hải nhất thời xấu hổ nhỏ giọng nói “Không thể nào”.

“Tiểu Bạch, ba vợ của con tuổi đã cao còn học người trẻ đeo kính râm, có chút trung lưu.”

Hạ Tiểu Bạch cũng chỉ có thể trả lời bằng cách nói nhỏ.

“Con nghe Thu Hi nói, khi còn trẻ ba em ấy là giang hồ.”

“Nhưng giờ ông ấy đã không còn là lão đại nhiều năm rồi, hiện tại là làm ăn chính đáng.”

Sở Vân Chính nhìn ba con Hạ Tiểu Bạch đang thì thầm, cũng chỉ có thể mặt dày cởi kính râm xuống.

Hạ Văn Hải mặt đầy áy náy nói: “Xin lỗi sui gia, thật sự xin lỗi.”

“Tôi thấy ông đeo kính râm giống người mù…”

Hạ Tiểu Bạch lại đá vào chân ba anh: “Ba đừng nói người mù nữa có được không.”

“Ba vợ con cao lớn uy nghiêm, ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, can đảm mạnh mẽ, nhìn thế nào cũng là người khỏe mạnh.”

Ngọc thụ lâm phong(玉树临风): Người đàn ông có dáng dấp thanh cao, ý chí sắt đá.

“Ba vợ, xin lỗi, ba con có thẻ hơi khó nói chuyện, sao ba có thể trông giống người mù được chứ.”

Sở Vân Chính cũng chỉ có thể xua tay gượng cười nói?

“Không sao, không sao.”... Trong lòng(≧口≦

“Gần đây mắt ba không tốt, có chút sợ ánh sáng, cho nên mới đeo kính râm.”

Hạ Văn Hải có chút khiếp sợ!!!∑(°Д°ノ)ノ.

“Tôi nghe nói một người đột nhiên sợ ánh sáng, là nhiễm bệnh chó dại, chẳng lẽ sui sia bị bệnh chó dại đi!”

Hạ Tiểu Bạch…(▔□▔

May mà đối phương là người ba thân yêu của mình, nếu không chắc chắn đã tới một bạt tai, khiến người này im miệng.

“Ba! Ba vào bếp bưng đồ ăn lên đi.”

Hạ Văn Hải trông thấy đôi mắt đẹp của con gái mình đang trừng mắt nhìn mình.

Cũng chỉ có thể lẩm bẩm một câu: “Ba đang nói thật mà.”

Mới ảo não chạy vào bếp.

Hạ Tiểu Bạch mang theo áy náy nhìn Sở Thu Hi: “Thu Hi, em đừng để bụng.”

“Ba anh chính là người nhiệt tình như vậy.”

“Ông ấy cũng không có ác ý, chỉ muốn quan tâm ba vợ đại nhân mà thôi.”

Sở Thu Hi không ngờ hai người ba của họ đều giỏi giang, tài năng như nhau.

Hy vọng mẹ mình có thể nói chuyện với mẹ Tiểu Bạch.

Nếu không cuộc gặp mặt gia trưởng lần này thật sự chỉ có thể lấy khó xử kết thúc trò chuyện.

“Tiểu Bạch, bé con của dì Tĩnh Vân gần đây vẫn ổn chứ?”

Hạ Tiểu Bạch cũng rất vui vẻ cười nói.

“Đều luôn làm kiểm tra, hoàn toàn không sao, đến hiện tại vẫn rất khỏe mạnh.”

“Tĩnh Vân? !” Khi nghe được cái tên này, trái tim Hoàng Liễu Liễu đột nhiên nhảy lên kịch liệt.

Không nhịn được cũng theo đó thốt ra cái tên này.

Hạ Tiểu Bạch, Sở Thu Hi cũng phát hiện điểm khác thường của Hoàng Liễu Liễu.

Sở Vân Chính đương nhiên cũng nhìn ra vấn đề của vợ mình.

“Sao vậy Liễu Liễu? Có phải vừa rồi ngồi trực thăng bị cảm lạnh không?”

Sở Thu Hi cũng quan tâm nói.

“Mẹ uống một tách trà nóng làm ấm cơ thể đi, bác Văn Hải pha trà rất ngon.”

“Khí gió thu vừa qua, thời tiết quả thật lạnh không ít.”

Đôi tay nhỏ trắng nõn của Hoàng Liễu Liễu nâng tách trà lên rồi dùng đôi môi đỏ mọng nhấp một ngụm, sau đó chỉ là mỉm cười lắc đầu.

“Không có gì, chỉ là nhớ lại chuyện quá khứ…”

Hai cô gái tóc dài xinh đẹp đứng cạnh bệ cửa sổ dưới nắng chiều, làn gió nhẹ nhàng lướt qua váy họ.

Bàn tay ngọc của cô gái xinh đẹp rất khí khái anh hùng đó hất mái tóc đang ngồi trên bệ cửa sổ.

Cô khoanh hai tay lại, đôi mắt đẹp nhìn cô gái yếu đuối thường đi theo cô nói.

“Tôi nói này, cô luôn đi theo tôi làm gì, tôi cũng không phải những anh chàng đẹp trai đó.”

Trong bàn tay nhỏ trắng nõn của cô gái yếu đuối đang cầm một hộp món quà được gói tinh xảo.

Là một hộ sô cô la.

Ánh mắt cô ta mang theo sùng bái, e lệ rụt rè nhìn cô gái khí thái anh hùng giúp mình mấy lần này.

Đường nét trên khuôn mặt của đối phương tinh xảo, rõ ràng là một cô gái rất xinh đẹp, nhưng cách ăn mặc lại rất khí khái anh hùng.

Trên mái tóc đen dài thẳng kẹp chiếc kẹp tóc có hình đầu lâu ác quỷ, cái miệng anh đào nhỏ nhắn thường xuyên nhai kẹo cao su làm lóe lên sáng bóng óng ánh, lúc nào cũng khiến ánh mắt Hoàng Liễu Liễu quyến luyến quên cả lối về.

“Chị Khương, cám ơn chị, lần trước đã giúp em dạy dỗ mấy đứa con trai nghịch ngợm kia.”

“Đây là món quà em tặng cho chị… Xin nhận lấy.’

Cô gái xinh đẹp ăn mặc theo phong cách anh hùng, đôi mắt đẹp nhìn người đẹp nhỏ trông như cô gái ngoan.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment