Hạ Tiểu Bạch đã mở cửa nhà dẫn Cẩu Đản và Hoàng Liễu Liễu vào.
Sở Thu Hi từng ở đây một khoảng thời gian nên cũng xem như là quen cửa quan nẻo.
Hạ Tiểu Bạch nói: “Ba vợ, mẹ vợ, gia cảnh của bọn con bần hàn.”
“Không to lớn như biệt thự của ba mẹ, trong nhà hơi nhỏ, mong ba mẹ tạm chấp nhận một chút.”
Sở Vân Chính nhìn nhà Hạ Tiểu Bạch quả thật hơi nhỏ.
Nhưng như vậy lại khiến ông ta càng hài lòng hơn.
Nếu đối phương xuất thân từ một gia đình giàu có thì sẽ khó mà thuyết phục Hạ Tiểu Bạch ở rể nhà học Hạ của họ.
Sở Vân Chính xua tay: “Không sao đâu, con rể tốt của ba.”
“Còn vấn đề nhà về sau con và Thu Hi đã kết hôn, ba sẽ tặng cho các con một căn biệt thự lớn.”
“Nếu ba mẹ nhà con không muốn ở cùng các con, ba vẫn có thể tặng họ một căn hộ cho họ dường già.”
Hạ Tiểu Bạch chỉ gật gật đầu, nếu đặt vào trước đây thì cô chắc chắn sẽ rất vui mừng.
Chẳng phải ba làm việc mệt mỏi quá sức để kiếm một căn nhà cưới cho cô sao.
Nhưng hiện tại thì khác.
Ba thuộc thế hệ nhà giàu thứ mười bảy, còn cô thuộc thế hệ thứ mười tám.
Nhà thực sự không thiếu thiếu.
Chỉ là ba quá mức nướng bỉnh không muốn làm hòa với ông nội mà thôi.
Hoàng Liễu Liễu nhìn dáng vẻ khoe khoang của Sở Vân Chính, cũng có chút không biết làm sao.
“Mẹ lại mong con gái có thể ở cùng với ba mẹ.”
Vài người một đường bước vào phòng khách nhà Tiểu Bạch.
Hạ Văn Hải cũng đã pha xong trà hảo hạng.
Ánh mắt ông ta rơi vào khuôn mặt Sở Vân Chính, nhận ra đối phương đang đeo kính râm.
Ngay lập tức đoán được đối phương là ba của Sở Thu Hi.
Nhưng điều khiến ông ta không ngờ là ba của con dâu bị mù!
Hạ Văn Hải bỗng nhiên có chút đồng tình vội vàng tránh đường.
“Sui gia cẩn thận nền nhà, đi bên này.”
Sở Vân Chính nhìn thấy dáng vẻ nhường đường của ba Hạ Tiểu Bạch, trong lòng cũng hơi đắc ý.
Chắc chắn là bị vẻ ngoài độc đoán đeo kính râm của mình làm cho sợ hãi.
Cảm giác ưu việt người giàu này đối với người bình thường, khiến khóe miệng ông không kìm được hơi nhếch lên.
Tiểu Bạch, tốt nhất con nên thu dọn rồi chuẩn bị đến ở rể nhà họ Sở chúng ta đi. ?(ˊ?ˋ
Hạ Tiểu Bạch lại không nghĩ nhiều như vậy.
Bước tới trước mặt ba nhìn Cẩu Đản và Hoàng Liễu Liễu giới thiệu.
“Ba, người đeo kính râm chính là ba của Thu Hi, gọi là Sở Vân Chính.”
“Người này là mẹ của Thu Hi, gọi là Hoàng Liễu Liễu, người trộm sự xinh đẹp của tuổi trẻ, có thể sánh ngang với mẹ.”
Hoàng Liễu Liễu cũng duỗi bàn tay nhỏ trắng nõn ra rất khách sáo, hơi mỉm cười nói.
“Chào ba Tiểu Bạch, có lẽ về sau chúng ta chính là người một nhà.”
Hạ Văn Hải bắt tay, chưa kể cảm giác đúng là hạng nhất, trơn nhẵn mềm mại.
“Chào, tôi gọi Hạ Văn Hải, là ba Tiểu Bạch.”
Hạ Văn Hải nhìn vẻ ngoài trẻ tuổi xinh đẹp của Hoàng Liễu Liễu, thật là bội phục với sui gia mù này không thôi.
Dù mù nhưng vẫn tìm được một người vợ xinh đẹp như vậy.
Nhất thời cảm giác có hơi phí của trời.
Dù sao đối với người mù mà nói, xinh đẹp đến mấy thì ông ta cũng không nhìn thấy được. ╮(﹀_﹀)╭
Sở Vân Chính cũng duỗi tay ra: “Chào sui gia, Thu Hi nhà tôi về sau phải nhờ Tiểu Bạch của ông rồi.”
Hạ Văn Hải cũng nắm lấy: “Cũng thế, Tiểu Bạch nhà tôi giống như đứa trẻ lớn xác, vẫn cần sự chăm sóc của Thu Hi nhà ông đấy.”
Hạ Tiểu Bạch…
Hạ Văn Hải: “Đúng rồi mọi người cũng ngồi đi.”
“Đồ ăn vợ tôi đã làm xong, chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện.”
“Mẹ Tiểu Bạch còn đang trong phòng tắm, lát nữa mới ra.”
Sở Vân Chính nhìn hai vệ sĩ nói.
“Đúng rồi sui gia, tôi mua cho ông bà một vài món quà, hy vọng ông bà sẽ thích.”
“Tôi đều hỏi Tiểu Bạch, ông bà thích gì mới mua.”
Sau khi Hạ Văn Hải nhận lấy nhìn một chút, tất cả đều là trà rượu quý giá.
“Sui gia thật là tốn kém, ông đã như vậy rồi, mà còn chịu tặng những món quà quý giá thế này cho chúng tôi.”
Sở Vân Chính ?_?? Tôi như thế nào?
Sau khi mọi người ngồi xuống.
Mặc dù cảm thấy có chút không lịch sự, nhưng Hạ Văn Hải vân không khỏi thấp giọng hỏi Hạ Tiểu Bạch.
“Tiểu Bạch, mắt của ba vợ tương lai con bị mù bẩm sinh hay là lớn lên tạo thành vậy.”
Đôi môi anh đào của Hạ Tiểu Bạch vừa nhấp một hớp trà đã trực tiếp phun ra ngoài.
Tách trà trong tay Sở Vân Chính cũng rơi xuống trên bàn.
Bàn tay ngọc của Hoàng Liễu Liễu không khỏi có chút đỡ trán.
Sở Thu Hi chỉ cảm giác không có thể diện gặp người khác, cô ta thề sau này tuyệt đối không cho phép ông ấy đeo kính râm giả ngầu nữa.
Người trẻ hay gọi là giả vờ ngầu.
Ông ta, một ông già đeo kính râm sẽ khó tránh khỏi bị người khác hiểu lầm là người mù.
Hạ Văn Hải hơi lúng túng gãi đầu: “Xin lỗi sui gia.”
“Sau này có lẽ mọi người đã là người một nhà rồi, cho nên mới hỏi rõ một chút.”
“Yên tâm đi, một nhà chúng tôi đều rất thân thiện, chắc chắn sẽ không kỳ thị người khuyếm thị đâu.”
------
Dịch: MBMH Translate