“Thu Hi nghe hiểu không, ba vợ bảo em sau này tốt với anh một chút.” (?>w<
Khuôn mặt tuyệt đẹp của Sở Thu Hi phồng má, mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn Hạ Tiểu Bạch.
“Em bắt nạt anh khi nào.”
“Anh nói coi.”(??ˇ?ˇ
Hạ Tiểu Bạch mím đôi môi anh đào: “Tối qua em vừa bắt nạt anh, cắn anh rất nhiều lần.”
Hoàng Liễu Liễu nở nụ cười hài lòng nhìn hai đứa nhỏ trêu nhau.
“Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, đã hơn mười giờ rồi.”
“Chúng ta nên nhanh chóng lên máy bay thôi, đừng để ba mẹ Tiểu Bạch đợi lâu.”
Sở Vân Chính ném kính râm sang một bên để bảo vệ cầm.
“Đi, con rể nhất định phải hưởng thụ thật tốt kỹ thuật lái trực thăng của ba vợ con.”
“Chắc chắn là một người có kinh nghiệm phong phú.”
Hạ Tiểu Bạch dè dặt hỏi bên tai Sở Thu Hi.
“Thu Hi, ba vợ lái trực thăng không sao đúng không? Trong lòng anh hơi sợ.”
Sở Vân Chính cũng nhìn ra lo sợ trong mắt của Tiểu Bạch, nhất thời rất không vui hỏi.
“Con rể! Con đây là đang nghi ngờ tay nghề của của ba vợ sao?”
“Nói cho con biết! Ba chính là người chuyên nghiệp, đã từng tham gia giải vô địch trực thăng.”
“Với tư cách là một người đàn ông thật thụ, ba cảm thấy con rể cũng nên thi bằng lái trực thăng đi.”
“Sau này có thể đưa Thu Hi và con du lịch khắp nơi.”
“À, nhân tiện, máy bay cố định cũng cần phải thi bằng.”
“Tốc độ nhanh hơn.”
Bàn tay ngọc của Sở Thu Hi dắt Hạ Tiểu Bạch ngồi lên trực thăng, đôi mắt đẹp tức giận nhìn Sở Vân Chính.
“Đừng áp đặt những yêu thích này cho Tiểu Bạch, bọn con có thể bay như ở nhà.”
“Em nói có đúng không Tiểu Bạch.”
Mỗi đêm Hạ Tiểu Bạch, cô đều bay, cảm giác vui sướng đó của con gái và con gái giống như thiên đường.
Mà còn kéo dài lâu hơn, có thể đến nhiều lần hơn.
Thú vị hơn nhiều so với khi con trai làm chủ.
Dù sao trong khoảng thời gian ngắn con trai sẽ trở nên không ham muốn không nhu cầu một hai lần.
Sở Vân Chính đội mũ bay lên rồi trao đổi vài câu với người lái kế bên.
“Các bé cưng, chúng ta chuẩn bị cất cánh, ngồi vững nào.”
Trong lòng Hạ Tiểu Bạch hơi lo lắng đây là lần đầu tiên cô ngồi trực thăng.
Huống chi đây là Cẩu Đản lái trực thăng nhìn thấy đã không đáng tin.
Sở Thu Hi thấy vậy liền dừng bàn tay ngọc nắm lấy lòng bàn tay có hơi đổ mồ hôi của cô.
“Tiểu Bạch đừng sợ, cho dù chúng ta có chết, thì cũng sẽ mãi mãi ở bên nhau.”
Hạ Tiểu Bạch nhìn Sở Thu Hi: “Em có thể đừng nói đến những điều không may mắn được không.”
Một giờ sau.
Trực thăng vững vàng hạ cánh xuống bãi đất trống cachs nhà Hạ Tiểu Bạch không xa.
Sau khi Sở Vân Chính xuống trực thăng, lại lần nữa đeo kính râm của ông ta lên.
Hai bảo vệ cũng bước xuống từ hàng sau trực thăng, trong tay còn cầm túi lớn túi nhỏ quà tặng.
Xung quanh nhất thời công tới không ít quần chúng ăn dưa.
“Quao, là trực thăng, không biết là người giàu nhà nào hiển đạt trở về.”
Một đứa trẻ mặc quần yếm đang ị chỉ vào Sở Vân Chính hỏi.
“Ba, ba nhìn kìa, người đó người đó cái người mù thật hài hước, người mù cũng có thể lái trực thăng sao?”
“Nói bậy, sao người mù có thể lái trực thăng được, ông ấy có lẽ là ngồi trực thăng.”
Hạ Tiểu Bạch nhìn thấy một cảnh này, suýt chút nữa bật cười thành tiếng, khuôn mặt trắng như tuyết hơi đỏ bừng một mảnh.
“Ba vợ, ba mẹ con đã chuẩn bị sẵn một bữa ăn đơn giản ở nhà đợi chúng ta.”
Sở Vân Chính có chút đen mặt, dùng ngón tay đẩy kính râm mà ông ta nghĩ là rất đẹp trai lên.
“Con nít bây giờ thật không hiểu chuyện.” ╮( ̄⊿ ̄)╭
“Đi thôi Tiểu Bạch, ba mang theo rất nhiều quà tặng cho sui gia, hy vọng họ có thể thích.”
Trong nhà Hạ Tiểu Bạch.
Khương Tĩnh Vân đang đeo tạp dề làm xong món cuối cùng, chóp mũi tinh xảo ngửi một chút.
Trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra biểu cảm hài lòng.
“Em nghe Tiểu Bạch nói, ba Thu Hi thích ăn hải sản.”
“Món cua biển xào ớt này có lẽ rất hợp khẩu vị.”
“Chỉ là hơi quá mắc, sau khi cơn gió thu nổi lên, giá cua tăng không ít.”
Hạ Văn Hải nhìn vợ mình có chút đau lòng.
“Thật ra đến khách sạn ăn cũng tốt, em đang mang thai mà còn nấu ăn thì quá mệt rồi.”
Khương Tĩnh Vân khẽ mỉm cười nói: “Mới có hai tháng thôi, không sao đâu.”
“Năm đó em mang thai Tiểu Bạch, khi chín tháng cũng giống như vậy không tự mình chăm sóc mình.”
Hạ Văn Hải có chút tự trách ôm Khương Tĩnh Vân, hôn bên mặt của bà một cái.
“Vợ của anh đã vất vả rồi, đều do anh không cho em được một cuộc sống tốt.”
“Thật ra ông cụ đã bảo chúng ta dọn về nhà họ Hạ.”
Khương Tĩnh Vân còn muốn nói gì đó thì bên ngoài đã truyền tới giọng của Hạ Tiểu Bạch.
“Ba mẹ, con về rồi.”
Khương Tĩnh Vân đẩy Hạ Văn Hải rồi cởi tạp dề bên eo ra.
“Nấu bữa trưa xong, em về phòng tắm rửa thay mổ bộ quần áo sạch sẽ khác.”
“Lần đầu tiên gặp sui gia, không thể mất thể diện được.”
“Anh đi tiếp đón họ trước đi.”
Hạ Văn Hải cũng chỉ có thể làm theo.
------
Dịch: MBMH Translate