Sở Thu Hi nhấp một ngụm trà: “Mẹ em hỏi anh chứ có hỏi em đâu.”
Hạ Tiểu Bạch... Không phải trước đó đã bảo em làm người nói chuyện rồi sao.
Lúc này Hạ Tiểu Bạch chỉ đành cắn răng nói.
“Cháu và Thu Hi quen nhau từ hồi học cấp… cấp ba ạ.”
“Sau này lại cùng thi tới cùng một trường đại học, như vậy quen nhau cũng tầm sáu, bảy năm rồi ạ.”
“Còn về việc ai tỏ tình trước, là cháu là người lỡ đẩy Thu Hi vào tường trước.”
“Có thể là do sức quyến rũ của cháu quá lớn, miệng lại biết nói lời ngọt ngào.”
“Thu Hi không nhịn được mà chủ động tỏ tình với cháu trước.”
Sở Thu Hi… Tuy rằng thực tế không khác gì với những gì mà Hạ Tiểu Bạch nói lắm, nhưng không hiểu sao cô ta rất muốn tát Hạ Tiểu Bạch một cái.
Cái gì mà lỡ đẩy mạnh cô ta vào tường trước chứ.
Rõ ràng là do Hạ Tiểu Bạch không cẩn thận té ngã cướp đi nụ hôn đầu của cô ta mà.
Nghĩ đến đây.
Cô ta không nhịn được vươn hai ngón tay ra nhéo lên vòng eo mảnh khảnh của Hạ Tiểu Bạch.
Hạ Tiểu Bạch đau tới mức thiếu chút nữa kêu “Đau” thành tiếng.
Hoàng Liễu Liễu cũng nhìn thấy sự bất thường của Hạ Tiểu Bạch: “Cháu làm sao vậy?”
Hạ Tiểu Bạch lắc lắc đầu: “Không... Không có gì đâu ạ”
Hoàng Liễu Liễu cũng gật đầu:
“Quen nhau tới sáu, bảy năm rồi, thật là tốt”
“Cháu dám đẩy mạnh Thu Hi nhà cô lên tường mà không bị con bé đập cho một trận, chứng tỏ Thu Hi nhà cô cũng rất thích cháu.”
“Con gái cô cô biết ấy mà, trước kia con bé bị rất nhiều đứa con trai khác trêu chọc.”
“Nhưng dưới sự dạy dỗ của bố con bé, mỗi lần nó đều hung dữ đánh đám con trai đó một trận.”
“Nếu đánh không lại, trực tiếp bố con bé ra mặt đối phó.”
Sở Thu Hi phồng má lên: “Mẹ, sao mẹ nói con nghe như đứa con gái hung dữ vậy.”
“Người ta dịu dàng lắm nha.”
Hạ Tiểu Bạch nhỏ giọng cười nói: “Em quả thật rất hung dữ.”
Sở Thu Hi cũng phản bác lại: “Không hung dữ bằng anh, một tay cũng bắt được.”
Hoàng Liễu Liễu mỉm cười bất đắc dĩ, bà ta tò mò hỏi.
“Tiểu Bạch à, sao cháu lại thu phục được bố của Thu Hi thế?”
“Côn vốn nghĩ cháu là một chàng trai cao lớn mạnh mẽ.”
“Lại không ngờ rằng dáng người cháu lại gầy nhỏ như một cô gái.”
“Trông cháu trắng trẻo sạch sẽ, giống như chú cún con.”
“Ba Thu Hi nói rằng cháu đánh với ông ấy kiên trì được bảy tám hiệp gì đó mới hét lên đầu hàng.”
Hạ Tiểu Bạch… Cẩu Đản quả nhiên là một tên không biết xấu hổ mà.
Nhưng cô không dám đắc tội Cẩu Đản, cũng chỉ có thể cười nói.
“Tiểu xảo, tiểu xảo ấy mà, cha vợ quả thật rất mạnh, nhưng mà cháu cũng tương đối linh hoạt”
“Tục ngữ nói chỉ cần đủ nhanh, không gì không phá được.”
Không bao lâu sau, một chiếc trực thăng đáp xuống sân bay, cánh quạt quay tạo thành những âm thanh ồn ào.
Ba người đi ra sảnh lớn.
Lúc này Sở Vân Chính mặc vest đi giày do, trong miệng ngậm điếu xì gà, bước xuống máy bay, mỗi bước đi tựa như đều mang theo gió, trông cực kỳ ngầu.
Đem lại cho người ta một cảm giác vô cùng muốn đánh.
Nhưng lúc này thuộc hạ của ông ta còn đưa cho ông ta một cặp kính râm để đeo vào nữa.
Trông chẳng khác gì người mù cả.
Phía sau ông ta là hai tên vệ sĩ cực kỳ cao lớn và lực lưỡng.
“Ai dà, đây không phải là cậu con rể tốt của tôi sao!!!” Ông ta trông thấy Hạ Tiểu Bạch cũng vui mừng nói to.
Dang rộng hai tay ra định ôm lấy Hạ Tiểu Bạch mà không nhìn thấy chiếc lon trên mặt đất.
Hạ Tiểu Bạch thấy thế vội vàng nói: “Cẩn thận!”
Chỉ nghe thấy một tiếng “Rầm”.
Cẩu Đản đeo kính râm nên nhìn không rõ, chân đạp lên cái lon nên trực tiếp ngã nhào xuống đất.
??(_??⌒?つ
Sở Thu Hi lấy tay che mặt lại: “Đã nói cha đừng đeo kính râm giả vờ nữa rồi mà.”
Hoàng Liễu Liễu cũng vội vàng đi tới nâng ông ta lên.
“Đã bao nhiêu tuổi rồi, mắt anh cũng không ta mà còn bắt chước người ta đeo kính râm làm gì.”
Sở Vân Chính cười xấu hổ: “Ra ngoài cần phải giả vờ một chút.”
“Con rể khen anh đeo kính râm rất đẹp trai, cháu nói có phải không”
Hạ Tiểu Bạch tỏ vẻ cô chưa từng nói những lời này.
Bàn tay to của Sở Vân Chính vỗ lên bả vai của Hạ Tiểu Bạch, sau đó kiêu ngạo đắc ý hỏi.
“Tiểu Bạch, vợ chú có xinh đẹp không?”
“Cũng không kém mấy so với vợ tương lai của cháu nhỉ.”
Hạ Tiểu Bạch gật gật đầu: “Mẹ vợ của thật xinh đẹp”
“Đứng cùng với Thu Hi trông như chị em ruột vậy.”
Sở Vân Chính cười thành tiếng: “Đó là bởi vì chú đối xử với Liễu Liễu rất tốt.”
“Bất cứ chuyện gì nặng nhọc cũng không nỡ để vợ mình làm.”
“Về sau cháu cũng phải đối xử với Thu Hi nhà chú như thế, biết chưa!!”
Hạ Tiểu Bạch vỗ vỗ ngực: “Chú yên tâm, cháu nhất định sẽ chăm sóc Thu Hi thật tốt.”
Sở Vân Chính rất hài lòng với câu trả lời của Hạ Tiểu Bạch.
Liếc mắt nhìn con gái Sở Thu Hi, cũng nghiêm túc nói.
“Con gái à, sau này con cũng đừng bắt nạt con rể của ba, làm đàn ông đôi khi thực sự rất khổ.”
Hạ Tiểu Bạch cũng vô cùng gật đầu đồng ý.
------
Dịch: MBMH Translate