Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 575 - Chương 575: Muốn Tiểu Bạch Ở Rể Nhà Họ Sở

Chương 575: Muốn Tiểu Bạch Ở Rể Nhà Họ Sở Chương 575: Muốn Tiểu Bạch Ở Rể Nhà Họ Sở

Sở Vân Chính cũng đưa mắt nhìn về phía Khương Tĩnh Vân ở phía sau.

Không nhìn không biết, vừa nhìn thôi mắt đã suýt chút nữa trợn ra ngoài.

Thật… Thật là một người phụ nữ đẹp.

Chỉ thấy người phụ nữ có khuôn mặt trái xoan chững chạc xinh đẹp, mái tóc dài mang theo hơi ẩm tùy ý buông xõa trên vai, làn da trắng nõn do vừa mới tắm xong nên lộ ra màu hồng nhàn nhạt.

Cả người ăn mặc như phụ nữ đã có chồng, dáng người cũng mông cong ngực ưỡn, đôi chân thon dài và trắng như tuyết hơi lộ ra, chắc chắn có thể gọi là tỷ lệ vàng.

Bất luận là khí chất hay xinh đẹp, vẫn hoàn toàn không thua vợ mình về mặt bảo dưỡng làn da và dung mạo.

Lại là một đại mỹ nữ vượt thời gian.

“Hạ… Ông anh Hạ… Mỹ nữ này thực sự là vợ ông?”

“Không biết tôi còn tưởng bà ấy là chị của Tiểu Bạch.”

“Vẻ ngoài của họ cũng giống nhau, chẳng trách vẻ ngoài của một chàng trai như Tiểu Bạch lại đẹp như vậy, hóa ra là do thằng bé có một người mẹ xuất sắc.”

“Đặc biệt là đôi mắt, đều rất mê hoặc dường như có thể quyến rũ lòng người!”

“Còn xinh đẹp hơn những cô gái nhỏ ngoài kia.”

Hạ Văn Hải cũng cười lớn đắc ý.

“Đó là vì tôi rất bất cách chăm sóc vợ tôi, về cơ bản đều có thể hài lòng chuyện em ấy mong muốn.” Dù cho có chút đau thận.

Khương Tĩnh Vân bị sự khen ngợi, khiến khuôn mặt trái xoan xinh đẹp cũng hơi đỏ ửng.

Dù sao cũng là lần đầu tiên gặp ba mẹ bạn gái của Tiểu Bạch.

Cho nên bà cũng cẩn thận ăn mặc một chút, trang điểm nhẹ.

“Sui gia nói đùa, tôi cũng sắp bốn mươi tuổi rồi, sao có thể so sánh với những cô gái nhỏ trẻ tuổi được chứ.”

“Cô… Cô là chị Khương sao?” Một giọng nói mang theo run rẩy truyền tới.

“Cô thật sự là chị Khương? !”

Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía người đang gọi chị Khương.

Bà ta, không ai khác chính là mẹ Hoàng Liễu Liễu của Sở Thu Hi.

Lúc này bàn tay nhỏ của bà ta che đôi môi đỏ mọng, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy không thể tin.

Năm đó tạm biệt, thậm chí ngay cả số điện thoại của đối phương cũng không lưu lại.

Chỉ để lại một bức thư chia tay.

Khương Tĩnh Vân dường như đột nhiên biến mất khỏi thế giới, cũng không có bất kỳ tin tức gì nữa.

Hoàng Liễu Liễu có nén những giọt nước mắt muốn rơi, bà ta không biết là đang oán hận hay là vui vẻ gặp lại.

Đôi mắt hơi ướn ướt cứ như vậy nhìn chằm chằm Khương Tĩnh Vân.

Bà ta muốn có được câu trả lời.

Vì sao chị Khương mà bà ta thích nhất năm đó lại một tiếng chưa nói đã rời khỏi mình.

Khương Tĩnh Vân cũng có chút không dám tin nhìn cô gái nhỏ hay khóc thường đi theo sau mình.

So với sự kinh hãi của Hoàng Liễu Liễu.

Ngược lại Khương Tĩnh Vân bình tĩnh hơn rất nhiều, ít nhất ngoài mặt bà phải giữ vững bình tĩnh.

Bà chậm rãi bước lên trước, mỉm cười khẽ giơ bàn tay nhỏ lên chạm và mái tóc mềm mại của myc nữ đẫm nước mắt này.

Giống như trước đây.

“Thật sự đã lâu không gặp Liễu Liễu.”

“Sao vẫn là túi khóc nhỏ() giống như trước vậy.”

(

)Túi khóc nhỏ(小哭包): Cô bé hay không nhè.

Hoàng Liễu Liễu cảm giác được bàn tay nhỏ của Khương Tĩnh Vân đang vuốt đỉnh đầu mình, khuôn mặt xinh đẹp không khỏi ửng đỏ.

Lần cuối cùng chị Khương sờ đầu cũng đã là hai mươi năm trước đây.

Oán giận ban đầu ngay lập tức sụp đổ.

Đôi vai cũng khẽ run, buộc mình không được khóc thút thít như con nít.

Vậy mà bà ta vào lúc này đã sớm nước mắt lã chã.

Cảm xúc gặp lại người mình yêu sau thời gian dài xa cách chợt hiện lên.

Khương Tĩnh Vân nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay mảnh khảnh lau những giọt nước mắt trong suốt đang rơi xuống từ đôi mắt của Hoàng Liễu Liễu.

Trong đôi mắt bà ta tràn đầy sự biết ơn và dịu dàng đối với túi khóc nhỏ này.

Bao nhiêu năm không gặp, trước đây thường đi theo sau lưng bà

Hoàng Liễu Liễu rất muốn lao vào vòng tay Khương Tĩnh Vân rồi bộc lộ tính tình của cô gái nhỏ.

Chỉ là có con gái mình và những người khác ở đây đang nhìn bà ta khiến bà ta xấu hổ không dám làm vậy.

Đôi mắt đẹp của bà ta chỉ nhìn chằm chằm người chị khí khái anh hùng năm đó mang theo vẻ oán hận.

Hoàng Liễu Liễu mím đôi môi đỏ mọng: “Vì sao chị lại đột nhiên rời đi.”

Mặc dù chỉ là một câu nói đơn giản.

Nhưng câu nói này đã đọng lại trong lòng Hoàng Liễu Liễu gần hai mươi năm.

Bà ta hy vọng bao nhiêu, ngay cả trong mơ.

Đều muốn hỏi tại sao năm đó Khương Tĩnh Vân đột nhiên rời khỏi mình.

Thậm chí phương thức liên lạc cũ cũng không để lại.

Nếu như năm đó Khương Tĩnh Vân bằng lòng, bà ta thậm chí còn nghĩ tới bỏ trốn.

Sở Thu Hi, Hạ Tiểu Bạch đều ngơ ngác nhìn một cảnh này.

Mẹ của họ quen nhau?

Hạ Văn Hải không nhịn được hỏi: “Tĩnh Vân, em và bà sui gia quen nhau sao?”

Khương Tĩnh Vân chỉ hơi mỉm cười nói: “Em và Liễu Liễu chính là bạn thân tốt nhất đấy.”

“Từ cấp ba đến tận đại học, bọn em đều hẹn nhau học cùng một đại học.”

“Cho tới khi tốt nghiệp, mới miễn cưỡng chia tay.”

“Lời chia tay này đã gần hai mươi năm.”

“Lần cuối cùng bọn em gặp nhau còn là những cô gái trẻ hoạt bát đáng yêu.”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment