“Hiện tại bọn em gặp lại đều đã là làm ba làm mẹ rồi.”
“Thời gian trôi qua thật nhanh…”
Sở Vân Chính cũng không ngờ vợ mình và mẹ Tiểu Bạch là bạn tốt của nhau.
Ông ta cũng vui vẻ vỗ bàn tay.
“Ha ha ha, không ngờ Liễu Liễu và mẹ Tiểu Bạch lại là mối quan hệ ban thân của nhau.”
“Đây có tính là thân thêm thân không?”
“Để ăn mừng chuyển này, lát nữa phải uống vài ly.”
Hạ Tiểu Bạch và Sở Thu Hi là bách hợp.
Đương nhiên có thể nhìn ra mẹ của họ dường như thân thiết hơn chữ bạn thân.
Trực giác của bách hợp nói cho họ biết mọi chuyện không đơn giản như vẻ ngoài của nó.
Nếu không đã không cần phải khóc thương tâm như vậy.
Dù sao chỉ là bạn thân mà thôi, cũng không giống như gặp lại người yêu sau một thời gian dài xa cách.
Trong lòng họ nghĩ như vậy nhưng không cách nào xác nhận.
Có lẽ là quá lo lắng mà thôi.
Khương Tĩnh Vân quay lại chỗ ngồi củ mình chậm rãi ngồi xuống.
“Được rồi được rồi, hôm nay là ngày tốt, hiếm khi gia trưởng hai đứa nhỏ gặp mặt.”
“Chúng ta phải vui vẻ một chút mới đúng.”
Hoàng Liễu Liễu lau sạch những giọt nước mắt, nhìn Hạ Văn Hải cạnh Khương Tĩnh Vân, bỗng nhiên cảm thấy rất là khó chịu với ông ta.
Trực tiếp đứng dậy bước tới nhìn Hạ Văn Hải, nhẹ nhàng nói.
“Có thể nhường cho tôi vị trí này được không, tôi muốn trò chuyện với chị Khương một chút.”
Đôi mắt Hạ Văn Hải nhìn về phía vợ mình.
Ông ta cũng cảm giác được điều kỳ lạ trong mắt Hoàng Liễu Liễu, dường như có chút thiếu kiên nhẫn với mình.
Đôi môi đỏ mọng của Khương Tĩnh Vân thở dài: “Văn Hải, anh và ông sui gia ngồi chung với nhau đi.”
Mặc dù hch có chút không nỡ nhưng vẫn đồng ý.
Dời ghế đẩu tới bên cạnh Sở Vân Chính.
Sở Vân Chính lập tức khoác vai rót cho một ly Mao Đài cho ông ta
Rượu trong suốt “ào ào” chảy vào ly rượu trong nháy mắt đã tản ra hương vị rượu đậm đà.
“Chú em Hạ, sao tôi lại thấy ông không muốn để vợ mình cùng vợ tôi.”
“Ông nên rộng lượng một chút giống như tôi.”
“Tôi sẽ không để ý Liễu Liễu nhà tôi bên cạnh vợ tôi đâu.”
“Còn không bằng chúng ta uống vài ly đi, trao đổi một chút.”
Htv nhìn người đàn ông to con này hơi im lặng.
Ông ta biết cũng có thể xảy ra chuyện không thể miêu tả giữa các cô gái, nảy sinh tình yêu.
Ví dụ Tiểu Bạch và Thu Hi.
Cho nên ông ta còn điều tra rất nhiều tài liệu ở trên mạng.
Thực ra có một số cô gái có xu hướng thích con gái, với lại còn là tình yêu hai chiều.
Chỉ là phần lớn không có thể hiện ra mà thôi.
Vừa rồi thấu Hoàng Liễu Liễu dùng đôi mắt oán giận nhìn về phía vợ mình, cực kỳ giống như người yêu đang làm nũng.
Trong đôi mắt của Hoàng Liễu Liễu còn không thân thiện đối với mình.
Những dấu hiệu này cho thấy.
Vợ mình và vợ của người đàn ông to con này dường như có mối quan hệ thân thiết hơn.
Hạ Văn Hải chỉ hy vọng có lẽ chuyện của Tiểu Bạch khiến ông ta suy nghĩ quá nhiều.
Cũng chỉ có thể mỉm cười nhận lấy ly rượu mà Sở Vân Chính đưa tới.
Ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Men rượu mạnh mẽ từ cổ họng đến tim phổi đều là nóng hừng hực.
“Ông anh sở, rượu này thật mạnh, không chỉ có thơm, mà còn rất nồng.”
“Rượu trong suốt và trong trẻo, mùi thơm tao nhã dễ chịu, vào miệng dịu ngọt đậm đà , uống xong có vị cay ngọt.”
“Đây là rượu ngon hảo hạng.”
Sở Vân Chính thấy Hạ Văn Hải khen ngợi rượu của mình liền càng vui vẻ ha ha cười to.
“Ông anh Hạ chưa từng uống loại rượu quý giá như này sao.”
“Đây chính là rượu ngon Mao Đài Phi Thiên được ủ theo mùi vị tiêu chuẩn, có giá hàng vạn một chai.”
“Với lại rất khó mà mua được, cái này là đối tác kinh doanh tặng cho tôi một hộp sáu bính.”
“Bình thường tôi đều không nỡ uống.”
“Vì hôm nay gặp sui gia, nên tôi mang ba bình tới, nhất định phải thỏa thích.”
“Uống bình này xong, tôi vẫn còn để trong trực thăng, chỉ cần ông anh Hạ có thể thỏa thích.”
Khi nói đến trực thăng, giọng Sở Vân Chính đặc biệt nặng.”
Rõ ràng là ông ta cố tình nói ra cho Hạ Văn Hải nghe.
Suy cho cùng nếu muốn Hạ Tiểu Bạch ở rể nhà họ Sở của họ.
Sở Vân Chính cần phải thể hiện sức mạnh tài chính của mình.
Hạ Văn Hải tiếp tục nhấp một hớp, Mao Đài trị giá hàng vạn tệ quả thực rất hứng thú.
Nhưng người này lại nói ông ta chưa từng uống qua rượu ngon, đã khiến cho ông ta thật sự khó chịu.
“Ông anh Sở, không phải tôi khoe khoang, Mao Đài tôi từng uống còn thích thú hơn cái này.”
“Mà còn là hàng đặc biệt, loại cao cấp nhất.”
“Uống một ngụm rượu hảo hạng hợp với một miếng thịt chó, thật sự sung sướng như thần tiên.”
Sở Vân Chính đã liên tục uống vài ly, vẻ mặt hơi đỏ rượu.
Đối với sự khoe khoang của Hạ Văn Hải một chút đều không tin.
“Ông anh Hạ, ông cứ nổ đi, còn hàng đặc biệt.”
“Tôi chưa bao giờ nếm thử rượu Mao Đài cao cấp đặc biệt thật sự đâu.”
“Phải biết những rượu Mao Đài cao cấp đặc biệt đó, cũng chỉ có những nhân vật lớn bên trên mới có thể uống được.”
------
Dịch: MBMH Translate