“Chúng ta là những người dân bình thường, uống Mao Đài hàng vạn tệ đã rất tốt rồi.”
Hạ Văn Hải chỉ cười cười không nói, năm đó khi ông cụ nhà ông ta giữ chức cao.
Ngày lễ ngày tết đều sẽ có người tặng Mao Đài cao cấp đặc biệt.
Ông ta thường lén giấu những rượu ngon này của ông cụ uống với vài người anh em.
Với tư cách là người yêu rượu.
Hương vị đó đến bây giờ đều không thể nào quên.
Sở Vân Chính thấy Hạ Văn Hải mỉm cười không nói, cho rằng ông ta giả vờ khoe khoang, cũng khó chịu.
“Ông anh Hạ, căn nhà này của ông tuy rất tốt.”
“Nhưng tương lai sau khi Tiểu Bạch và Thu Hi nhà tôi kết hôn, cũng không thể ở đây.”
“Suy cho cùng Thu Hi nhà tôi chính là thiên kim đại tiểu thư, không quen ở những căn nhà nhỏ như này.”
“Tôi cũng đã quyết định rồi, định tặng cho bọn nhỏ một căn biệt thự, sẽ viết tên hai đứa vợ chồng son của bọn nhỏ.”
Sao Sở Thu Hi không nhìn ra được cha mình đang giả vờ khoe khoang.
Cô ta đều cảm thấy thật xấu hổ.
Dù sao thì bác Hạ về sau sẽ là ba chồng của mình.
Cô ta nhanh chóng nhìn Sở Vân Chính, có chút tức giận nói.
“Ba! Ba uống nhiều rồi.”
“Con và Tiểu Bạch sống ở đâu không quan trọng.”
Sở Vân Chính thực sự cũng có chút men rượu nhất thời kích động, khuôn mặt và cổ đều đỏ bừng.
Nhưng cũng có phần nhất thời kích động.
Khiến ông ta càng không muốn con gái sau khi gả sẽ bị ủy khuất.
Cho nên càng muốn Hạ Tiểu Bạch ở rể nhà họ Sở của họ hơn.
“Con gái, ba là muốn tối cho con.”
“Con đã được cưng chiều từ khi còn bé, ăn mặc đều là tốt nhất.”
“Mặc dù điều này cũng trách ba quá mức cưng chiều con, cái gì cũng chiều theo sở thích của con.”
“Nhưng lần này con phải nghe ba.”
“Thành thật mà nói, tôi muốn Tiểu Bạch ở rể nhà họ Sở chúng tôi.”
“Sau này con muốn sinh hai bé con.”
“Đứa thứ nhất là họ Hạ, đứa thứ hai là họ Sở, bất luận là bé gái hay bé trai.”
“Tất nhiên, nếu các con sinh một đội bóng thì ba của con cũng sẽ nuôi lớn.”
“Ba sẽ chi trả toàn bộ tiền sửa, ăn mặc ở đi lại, chi phí giáo dục.”
Sở Thu Hi xấu hổ đỏ mặt… Sinh một đội bóng?
Thực sự coi cô ta như heo nái.
Huống như cô ta muốn sinh mà Tiểu Bạch cũng không thể làm được, cô căn bản không có con voi nhỏ nào cả.
Hạ Tiểu Bạch cũng phát hiện trong ánh mắt của Sở Thu Hi là sự thương hại.
Rất rõ ràng trong ánh mắt của cô mang theo một tiếng thở dài.
......... .
Đương nhiên Hạ Tiểu Bạch có thể nhìn ra được Sở Thu Hi là đang thở dài, cô ấy căn bản không giống đàn ông.
Trái tim của người đàn ông bé nhỏ bị bỏ lại có phần bi thương nghịch chảy thành sông.
Sở Thu Ti nhẹ giương giơ bàn tay ngọc lên, chạm vào gương mặt xinh đẹp của Hạ Tiểu Bạch.
Môi đỏ nhẹ giọng nói ra: "Tiểu Bạch, anh đừng buồn, em không ngại."
"Dán dán cũng khá tốt. "
Hạ Tiểu Bạch nước mắt cũng suýt chút nữa chảy ra, từng có lúc em trai của cô cũng rất uy nghiêm.
Sở Vân Chính nhìn Hạ Văn Hải, nghiêm túc nói: "Để Tiểu Bạch ở rể Sở gia chúng ta, thì thế nào?"
Hạ Văn Hải trực tiếp đứng lên, tức giận trừng mắt nhìn Sở Vân Chính.
"Cái gì!" (╯°Д° )╯︵┻━┻
"Ông muốn để Tiểu Bạch nhà tôi ở rể Sở gia các ông!"
"Cho dù tôi đồng ý, cha tôi cùng với các anh em đều sẽ không đồng ý!"
Sở Vân Chính mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn Hạ Văn Hải.
"Ý ông nói là chỉ cần ông đồng ý, tôi sẽ tự giải quyết ông nội với chú của Hạ Tiểu Bạch là được!"
"Yên tâm, tiền không là vấn đề!"
Hạ Văn Hải có chút chột dạ, dù sao Tiểu Bạch nhà hắn cũng là con gái.
Lập gia đình hình như cũng rất hợp lý, còn có thể nhận được quà tặng miễn phí.
Thế nhưng hắn biết.
Tiểu Bạch thân là con gái duy nhất của Hạ gia mấy trăm năm qua.
Lão gia tử cùng với toàn bộ Hạ gia tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Nếu như mình cho phép Tiểu Bạch lập gia đình.
E rằng lão gia tử là người đầu tiên đem chân chó của hắn đánh gãy.
Nói không chắc đầu chó cũng bị hắn đánh.
Hạ Văn Hải nói: "Đây không phải là vấn đề có tiền hay không, mà là chuyện không thể nào."
"Ông không biết Tiểu Bạch đối với Hạ gia chúng tôi quan trọng đến thế nào đâu."
"Hạ gia chúng tôi sẽ không có ai đồng ý hết."
Sở Vân Chính cau mày hỏi: "Lẽ nào Tiểu Bạch là nam tử duy nhất trong thế hệ nhỏ tuổi Hạ gia các ông."
Hắn thở dài thở ra một hơi: "Nếu như là vậy, đúng là tôi đường đột."
Hạ Văn Hải lắc đầu: "Đây cũng không phải, Hạ Tiểu Bạch còn có mấy người anh."
Sở Vân Chính nhất vỗ tay nói: "Này chẳng phải tốt sao, ông còn lo lắng cái gì?"
"Tiểu Bạch là con trai của ông, lẽ nào cha ông cùng anh em còn có thể phản đối quyết định của ông sao?"
"Tôi cho ông biết, nếu như Thu Hi nhà tôi cưới Tiểu Bạch, lễ hỏi tuyệt đối làm rất phong phú."
"Tuyệt đối không dưới chín con số."
"Hơn nữa, Thu Hi nhà tôi cũng có rất nhiều tiền tiết kiệm, ông xác định là không muốn suy tính một chút?"
Hạ Văn Hải vì đầu chó của mình, căn bản sẽ không cân nhắc.
Chỉ cần để Tiểu Bạch làm lão gia tử vui vẻ là được.
Đừng nói chín con số, mười con số, mười một số đều không là vấn đề.
Hắn một bộ chính nghĩa nói.
------
Dịch: MBMH Translate