"A a, anh Sở, anh cảm thấy tôi sẽ là loại người vì tiền mà bán con trai sao?!"
"Chuyện này không cần phải bàn lại nữa."
Sở Vân Chính không nghĩ tới Hạ Văn Hải sẽ ngoan cố như vậy, nhất thời cũng cảm thấy bất lực.
Cũng chỉ có thể cắn răng nói.
"Những người khác trong Hạ gia các ông đều không đồng ý, đúng không?"
"Nếu như tôi có thể thuyết phục bọn họ để Tiểu Bạch ở rể Sở gia chúng tôi thì sao?"
Hạ Văn Hải trong lòng tràn đầy khinh thường.
Nếu như cái tên này có thể thuyết phục lão gia tử cùng với những người khác ở Hạ gia để Tiểu Bạch ở rể Sở gia hắn.
Chính mình đem đầu chặt xuống cho hắn làm ghế ngồi cũng không có vấn đề gì.
"A a, nếu như anh Sở thật sự có thể giải quyết được cha tôi với các anh em, tôi đương nhiên không phản đối."
Sở Vân Chính cười ha ha, uống hai chén rượu, liền vỗ đùi.
"Đây chính là anh Hạ nói đấy, đừng có mà đổi ý nha." 乁(˙w˙乁
Hạ Văn Hải cũng uống một chén rượu: "Đại trượng phu Một lời nói ra, tứ mã nan truy."
"Tuyệt đối sẽ không đổi ý."
Sở Thu Hi cũng là bất đắc dĩ nhìn cha mình.
"Ba à, con gái trước sau gì cũng phải lập gia đình, cha không nên làm khó chú Hạ."
"Con cũng không ngại gả vào Hạ gia."
Sở Vân Chính uống liên tục bảy tám ly rượu, đánh một cái cách, cảm giác cũng muốn ói rồi.
Trong mắt của hắn đầy vẻ không muốn.
"Con gái ngon, cha cũng là vì tốt cho con thôi, cha không nỡ gả con đi lấy chồng."
"Lão đầu tử thật sự không nỡ để con lập gia đình ~~ ô ô" o(╥﹏╥)
Nói đến đây nước mắt đều chảy xuống.
Con gái sinh ra đến bây giờ, từng chuyện phảng phất như đèn kéo quân ở trong đầu của hắn hiện lên.
Hắn không khỏi nhớ tới tiếng khóc của con gái lúc chào đời.
Lần đầu tiên ông được làm cha và hạnh phúc bế đứa con mới sinh ra đời trên tay.
Lúc đó, hắn vui mừng như một đứa nhỏ được nhận kẹo.
Lần đầu tiên thay tã cho con gái, làm sữa bột.
Lần đầu tiên nhìn thấy con gái học bước đi trên bàn chân nhỏ dáng vẻ lảo đảo.
Lần đầu tiên nắm bàn tay nhỏ của con gái đi dạo phố.
Lần đầu tiên đưa con gái đi học.
Lần đầu tiên biết được có nam sinh dám nhớ mong con gái của hắn, bị hắn hung hăng sửa chữa dừng lại.
Khi hắn biết được con gái mình đã chung sống với chàng trai, một khắc đó trái tim hắn dường như tan vỡ.
Đứa con gái ông nuôi nấng mười chín năm cuối cùng vẫn là bị một nam sinh cuỗm đi.
Sở Thu Hi cũng là bất đắc dĩ vỗ nhẹ sau lưng Sở Vân Chính.
Cô nhìn lão đầu tử này đang khóc, trong lòng cũng là có phần cảm giác khó chịu.
"Con chỉ là lập gia đình, cũng không chuyện gì, sao lại thương tâm như vậy?"
Sở Vân Chính hít một hơi khịt mũi, tội nghiệp nhìn con gái.
"Ba đây là không nỡ để con đi, ô ô ~~ "
Sở Thu Hi chỉ có thể đem Sở Vân chính ôm vào trong lòng, vuốt mái tóc có phần hơi trắng của ông.
"Con dẫn ba vào phòng WC tỉnh rượu, đừng khóc nữa."
"Cha cũng hơn năm mươi tuổi mà còn như trẻ con vậy..."
Cha Hạ của Tiểu Bạch, Hạ Văn Hải cũng giống như vậy.
Mắt thấy Tiểu Bạch chính mình sinh ra nuôi dưỡng sắp kết hôn, trong lòng cũng là vạn phần không nỡ.
"Tiểu Bạch, cha cũng muốn ôm một cái, ô ô!"
Hạ Tiểu Bạch nhìn dáng vẻ thút thít của ông, tay ngọc cũng không không khỏi đỡ trán.
"Mẹ, mẹ có thể đưa cha về phòng được không?"
Cô đưa mắt nhìn về phía chỗ mẹ.
Mới phát hiện mẹ cùng với dì liễu Liễu đã không thấy đâu...... (=°Д°)
"Tiểu Bạch ôm cha một cái! Ô ô" Hạ Văn Hải cả người toàn mùi rượu vồ về phía Hạ Tiểu Bạch.
Hạ Tiểu Bạch bó tay ...... Thật sự xem con trai của cha là con gái mà đối xử sao!
Còn Phải ôm một cái ...... không phải là rất ghê à!
Chỉ có thể kéo cổ áo của ông đi về phòng, trực tiếp đưa hắn ném lên giường.
Hạ Tiểu Bạch nhìn dáng vẻ thương tâm của cha, cũng là bất đắc dĩ mỉm cười.
Cuối cùng thực hiện tâm nguyện của ông ấy, ôm ông ấy một cái.
"Được rồi cha à, đừng khóc nữa."
Hạ Văn Hải nắm lên một góc áo của Hạ Tiểu Bạch lau nước mũi ...... Xì xì.
"Con gái ô ô ... . . cha thật sự không nỡ ..."
Hắn còn chưa nói hết.
Hạ Tiểu Bạch tay ngọc giơ lên trực tiếp một cái chém xuống, đánh ông ngất tại chỗ ......... . .
ˋ(°▽, ° )(o( ̄▽ ̄///(chém
Hạ Tiểu Bạch nhìn nước mũi ở góc áo ...... Môi anh đào khẽ thở dài một tiếng.
Đắp kín mền cho cha.
"Cha à, cha vẫn là an tâm ngủ một giấc thật thoải mái đi."
Hạ Tiểu Bạch chuẩn bị trở về trên lầu tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ.
Thì phát hiện Sở Thu Hi đang lẩm bẩm từ phòng rửa tay đi ra, lau chùi vệt nước ở trên tay.
Chiếc váy xinh đẹp của cô đầy bãi nôn.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều là bất đắc dĩ lắc đầu nhỏ.
Hạ Tiểu Bạch: "Cha vợ sao rồi?"
Sở Thu Hi: "Ông ấy ... ."Ngủ" ở trong nhà WC rồi."
Sở Thu Hi: " Chú Văn Hải thì sao?"
Hạ Tiểu Bạch: "Cha anh ngủ ngon lành rồi."
------
Dịch: MBMH Translate