Hạ Tiểu Bạch, Sở Thu Hi bước ra khỏi phòng tắm, trên làn da trắng như tuyết của họ còn sót lại vết nước óng ánh.
Đúng như hai đóa liên hoa tranh nhau đua sắc.
Mới nhớ tới mẹ của hai bên dường như đã ra ngoài rất lâu còn chưa có trở về.
Sắc trời đã hoàn toàn mờ đi, trên đường phố sáng ánh đèn sáng lờ mờ.
"Tiểu Bạch, nếu không anh gọi điện cho mẹ xem thử bọn họ đang ở đâu?" Sở Thu Hi có phần lo lắng nói.
Hạ Tiểu Bạch vuốt tay ngọc.
Cô trực tiếp đem cơ thể mềm mại của Sở Thu Hi nháo ngã ở trên giường.
"Yên tâm đi, mẹ anh ở thị trấn này sinh sống nhiều năm như vậy, rất quen thuộc nó."
"Người dân trong thị trấn nói chuyện rất vui vẻ, hết sức an toàn."
"Chí ít là từ khi anh sinh ra, trong thị trấn gần như không có chuyện gì xấu xảy ra."
Sở Thu Hi bị mỹ nhân áp chế ở dưới thân, cảm giác được làn da trắng nõn như sữa của mình có thể bị một đòn đánh vỡ.
Ngửi thấy mùi hương nữ tính thoang thoảng trên mái tóc, cũng đưa tay vòng qua eo nhỏ của đối phương.
Ánh mắt hai người phụ nữ tập trung vào nhau.
Hạ Tiểu Bạch cúi đầu áp sát vào khuôn mặt xinh đẹp phía dưới, cảm nhận mỗi một tấc ngọt ngào trên khuôn mặt tuyết trắng của cô.
Hồi lâu sau.
Sở Thu Hi thở hổn hển, quay người lại, đem Hạ Tiểu Bạch đè lại.
Mái tóc đen còn vương vết nước rơi trên khuôn mặt thanh tú của Hạ Tiểu Bạch.
Cô vẫn như cũ có chút lo lắng nhẹ giọng nói.
"Tiểu Bạch ... Anh có cảm thấy mối quan hệ giữa mẹ chúng ta dường như không đơn giản như vẻ ngoài của nó không?"
"Có lẽ có một mối quan hệ sâu sắc hơn."
Hạ Tiểu Bạch dùng đôi tay nhỏ bé nắm lấy sợi tóc của Sở Thu Hi ở trên mặt, cho vào miệng cắn một cái.
Cô đúng là không có lo lắng như vậy, cô dùng đôi bàn tay ngọc vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Sở Thu Hi vẫn còn lưu lại dấu vết của mình.
"Đó là chuyện của cha mẹ, cũng không tới phiên chúng ta quản."
"Mối quan hệ giữa họ càng tốt thì cuộc hôn nhân của chúng ta càng có lợi chứ sao."
"Anh còn ước gì họ có thể thân thiết hơn thì càng tốt."
Sở Thu Hi bất đắc dĩ nhìn Hạ Tiểu Bạch.
Điều khiến cô lo lắng nhất là mối quan hệ giữa hai mẹ không chỉ là quan hệ tình bạn.
Cô thậm chí còn nghĩ rằng một đồng cỏ xanh đã xuất hiện trên đầu của hai người cha.
Lập tức, Sở Thu Hi kịch liệt lắc đầu, cô cũng không dùng ánh mắt tà ác nhìn người khác được.
Hai người chỉ là đơn giản triền miên một lúc, Sở Thu Hi đem tay ngọc đẩy Hạ Tiểu Bạch ra.
Hạ Tiểu Bạch miễn cưỡng muốn nắm lấy góc váy Sở Thu Hi.
Sở Thu Hi kéo dây váy đã tuột khỏi vai của cô lên.
"Chúng ta vẫn là nên đi xuống xem một chút, hai ông già đều say khướt rồi."
"Các mẹ cũng chưa trở về nữa, lát nữa chúng ta sắp xếp phòng ngủ thế nào đây?"
Hạ Tiểu Bạch còn muốn nằm một lát nữa đã bị Sở Thu Hi kéo lên.
"Ngoan, đứng dậy đi, lát nữa chúng ta lại tiếp tục."
Hạ Tiểu Bạch cũng chỉ có thể mặc quần áo tử tế, đi theo Sở Thu Hi xuống lầu dưới.
Chiếc bàn ở đại sảnh khắp nơi bừa bộn.
Vừa nãy hai ông cha uống nhiều rượu, đem mặt bàn đều làm cho lung ta lung tung.
Sở Thu Hi phát hiện cha cô đã bò ra khỏi phòng tắm, nằm trên ghế salon ngủ say như chết.
Ngáy như heo khò khò zzzzz.
Một chiếc giày da còn rơi trên mặt đất, cũng may là trên tất của ông ấy không có thủng một lỗ, nếu không thì buồn cười lắm.
Tướng ngủ cũng rất buồn cười.
Sở Thu Hi đang muốn hỏi Hạ Tiểu Bạch có mền đắp cho cha không.
Dù sao, gió mùa thu ban đêm thổi qua cũng dễ bị cảm lạnh.
Lúc này, cửa vào đã bị người ta mở ra.
Hai người mẹ từ ngoài hành lang bước vào vừa nói vừa cười, đi đến phòng khách.
Cực kỳ giống hai chị em tốt.
"Mẹ, hai người đi đâu vậy?" Hạ Tiểu Bạch hỏi.
"Con cùng Thu Hi đều lo lắng cho hai người đấy."
Khương Tĩnh Vân giơ tay cưng chìu sờ đầu Hạ Tiểu Bạch.
"Mẹ với dì Liễu Liễu con chỉ là đi dạo dọc theo bờ sông thị trấn chơi mà thôi."
Sau đó ánh mắt của bà mới nhìn về hướng Hoàng Liễu Liễu cười nói.
"Liễu Liễu, chị xem, Tiểu Bạch nhà tôi thật xinh đẹp đáng yêu, rất xứng đôi với Thu Hi nhà cô."
Đôi mắt xinh đẹp của Hoàng Liễu Liễu cũng nhìn Hạ Tiểu Bạch.
Chẳng trách lần đầu tiên gặp Hạ Tiểu Bạch, nhìn đôi mắt to xinh đẹp của hắn đã có cảm giác quen thuộc rồi.
Hóa ra hắn là con trai của Tĩnh Vân.
Chẳng trách mình lại có cảm giác gần gũi tự nhiên với hắn như vậy.
Cô cũng nhẹ nhàng giơ đôi tay trắng nõn lên chạm vào đỉnh đầu của Hạ Tiểu Bạch.
"Đứa nhỏ này dung mạo thật là xinh đẹp, xinh đẹp giống như chị Tĩnh Vân vậy."
Hạ Tiểu Bạch bị hai người mẹ sờ đỉnh đầu, chết tiệt, coi cô là mèo à.
Cô cũng chỉ có thể làm bộ một mặt ngoan ngoãn nói.
"Dì Liễu Liễu cũng rất đẹp, lúc còn trẻ tuyệt đối là một đại mỹ nữ."
"Thu Hi lớn lên xinh đẹp như vậy, vóc người đỉnh như vậy, con thấy đều là nhờ gien tốt của dì Liễu Liễu." Cùng cẩu đản nửa chút quan hệ cũng không có.
------
Dịch: MBMH Translate