Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 580 - Chương 580: Bạn Thân Ngủ Chung Là Chuyện Bình Thường Mà?

Chương 580: Bạn Thân Ngủ Chung Là Chuyện Bình Thường Mà? Chương 580: Bạn Thân Ngủ Chung Là Chuyện Bình Thường Mà?

Sở Thu Hi nhìn dáng vẻ lấy lòng của Hạ Tiểu Bạch, cũng là cười khẽ một tiếng.

Mượn cơ hội hỏi: "Dì Tĩnh Vân, dì với mẹ con lúc còn trẻ là có quan hệ như thế nào?"

"Nhìn có vẻ như không chỉ là bạn thân đơn giản như vậy đúng không?!"

Đôi mắt xinh đẹp của Hoàng Liễu Liễu cùng Khương Tĩnh Vân liếc nhau một cái.

Các cô cũng không biết làm sao giải thích thế nào về mối quan hệ lúc trẻ của bọn họ.

Nói các cô lúc trẻ là bách hợp, hơn nữa còn ngủ cùng nhau.

Như vậy có xấu hổ hay không.

Đến lúc đó làm sao đối diện với mấy đứa nhỏ đây.

Khương Tĩnh Vân hơi mỉm cười nói: "Những chuyện này đã qua rồi, quan trọng nhất là cuộc sống tốt đẹp bây giờ."

"Có lẽ chúng ta lúc còn trẻ cũng không ngờ rằng, con của chúng ta hai mươi năm sau sẽ ở bên nhau."

"Có lẽ đây chính là duyên phận sắp xếp, vận mệnh an bài."

Hoàng Liễu Liễu cũng là khẽ gật đầu, đầu ngón tay không nhịn được lau lau nước mắt ở khóe mắt.

Sở Thu Hi cũng không đào sâu vào vấn đề, có lẽ cô cũng đã có câu trả lời.

Cô chỉ là mỉm cười mẹ mình: "Không nghĩ tới mẹ thực sự là một người thích khóc như vậy."

"Trước đây con chưa từng thấy mẹ khóc."

"Hôm nay nhìn thấy dì Tĩnh Vân, cũng đã khóc mấy lần rồi."

"Xem ra mẹ rất là ỷ lại dì Tĩnh Vân."

Hoàng Liễu Liễu mặc dù không có nói ra bà với Khương Tĩnh Vân khi còn trẻ là bách hợp.

Nhưng họ cũng kể cho Hạ Tiểu Bạch với Sở Thu Hi mối số kinh nghiệm của họ.

Hai cô gái đều nghe rất say xưa, còn kém cay đầu trợ hứng rồi.

Hạ Tiểu Bạch cũng là có phần kinh ngạc nhìn mẹ mình.

"Không nghĩ tới bình thường mẹ ôn như, vậy mà khi còn trẻ cũng có một mặt ngổ ngáo như vậy."

Khóe miệng Hoàng Liễu Liễu đỏ hồng không nhịn được nở một nụ cười vui vẻ.

"Chị Khương lúc trước rất là suất khí, được chứ."

"Những nam sinh bướng bỉnh kia đều sợ chị Khương đấy." (ˊ ˋ

Khương Tĩnh Vân chỉ là có chút mắc cỡ đỏ mặt cười nói: "Chuyện những năm đó cũng đã trôi qua rồi."

"Chúng ta vẫn là nói chuyện của bọn nhọ thôi."

Hoàng Liễu Liễu cười nói: "Tiểu Bạch là con của chị Khương, bất luận như thế nào em ũng không đáng ngại."

"Chỉ cần bọn họ có thể thật lòng yêu nhau."

Khương Tĩnh Vân lắc đầu đôi mắt xinh đẹp thâm thúy nhìn về phía Hoàng Liễu Liễu.

"Liễu Liễu, em có biết tình huống thực sự của Tiểu Bạch chúng tôi không?"

Hạ Tiểu Bạch, Sở Thu Hi nghe đến đó, trong lòng hai người thắt lại.

"Mẹ ... !" Hạ Tiểu Bạch muốn mở miệng lại bị Sở Thu Hi ngăn cản.

Cô cảm thấy đây có lẽ là thời điểm tốt nhất để nói với mẹ sự thật muốn cho bà ấy biết.

"Tiểu Bạch, cứ để dì Tĩnh Vân nói, không có gì phải giấu giếm hết."

Hoàng Liễu Liễu có chút nghi hoặc nhìn chị Khương tỷ tỷ còn có hai đứa nhỏ.

Nhìn dáng vẻ của bọn họ hình như là có chuyện gì giấu diếm mình.

Chị Khương, chị sẽ không phải nói cho em biết, hai đứa bé chỉ là người yêu giả thôi đấy chứ?

Khương Tĩnh Vân không nhịn được mà đưa tay đỡ nhất, bà nhất thời cũng là có chút khó mở miệng.

Nhưng vì hạnh phúc của hai đứa nhỏ.

Có lẽ, bà cũng muốn bù đắp những tiếc nuối năm đó của mình với Liễu Liễu.

Bà hôm nay nhất định phải để Liễu Liễu tiếp nhận cái hiện thực này.

"Điều chị muốn nói cho Liễu Liễu là kỳ thực Tiểu Bạch cùng Thu Hi, cũng giống như chúng ta lúc còn trẻ."

Hoàng Liễu Liễu nhất thời có chút khó hiểu, lẩm bẩm nói.

"Giống như chúng ta lúc còn trẻ."

Bỗng nhiên bà nghĩ tới điều gì đó.

Nhìn về phía Hạ Tiểu Bạch, xinh đẹp hơn so với một cô gái.

Đôi mắt đẹp trong nháy mắt tràn đầy vẻ không dám tin tưởng, có phần nói không ra lời.

Khương Tĩnh Vân cuối cùng vẫn là nói ra: "Đúng như em nghĩ, kỳ thực Tiểu Bạch nhà chị là con gái."

"Con bé cùng với Thu Hi nhưng thật ra là một đôi bách hợp."

Trên gương mặt đoan trang xinh đẹp của Hoàng Liễu toàn là biểu cảm khó tin.

Miệng nhỏ há thật to, chỉ vào Hạ Tiểu Bạch và con gái Sở Thu Hi của mình nói.

"Con….. các con là bách hợp?”

Sở Thu Hi có hơi áy náy le lưỡi.

Sau đó cô kéo tay Hoàng Liễu Liễu làm nũng.

"Mẹ, mẹ sẽ không phản đối chúng con có đúng không?”

Hoàng Liễu Liễu mấp máy môi, nhìn ánh mắt khẩn cầu của con gái.

Rồi bà lại nhìn Hạ Tiểu Bạch bên cạnh, đôi mắt con bé cũng to như chị Khương trước kia.

Khương Tĩnh Vân khẽ cười nói: “Chị và Văn Hải đã đồng ý. Cũng xem như bù đắp cho những tiếc nuối năm xưa.”

“Liễu Liễu, em cảm thấy thế nào?”

Hoàng Liễu Liễu khẽ thở dài một tiếng: "Em….. thật ra em cũng cảm thấy bình thường.”

“Nhưng về phần Chính Vân bên kia…”

Sở Thu Hi vỗ vỗ bộ ngực kiêu ngạo: “Mẹ, cái này thì mẹ không cần lo lắng, đến lúc đó đợi con và Tiểu Bạch kết hôn xong rồi, ông ấy có muốn ngăn cản cũng không kịp.”

“Huống chi nếu bỏ phiếu thì chúng ta nhiều hơn ông ấy một phiếu, không đồng ý cũng không được.”

Hoàng Liễu Liễu không thể không cười một tiếng bất đắc dĩ, nâng tay lên xoa đầu con gái nhỏ mình của.

“Con đúng là áo bông nhỏ của cha con.

Gương mặt xinh đẹp của Sở Thu Hi ửng đỏ.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment