Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 582 - Chương 582: Giao Lưu Với Tôi Chút Đi

Chương 582: Giao Lưu Với Tôi Chút Đi Chương 582: Giao Lưu Với Tôi Chút Đi

Thỉnh thoảng có mấy con chim đậu trên bệ cửa sổ kêu ríu rít, báo hiệu trời đã sáng.

Hạ Tiểu Bạch và Sở Thu Hi đã rời giường, đang rửa mặt đùa giỡn trong phòng tắm.

"Tiểu Bạch, sao không thấy bàn chải đánh răng của em đâu, em nhớ tối qua dùng xong vẫn để ở đây mà.”

"Anh nhớ tối qua em để trên bệ cửa sổ, có lẽ bị con gì hoặc gió làm rơi rồi.”

"Còn của anh này, chúng ta dùng chung là được.”

Sau khi hai cô gái rửa mặt xong, Hạ Tiểu Bạch vẫn mặc đồ năm, dù sau cũng không thể để ông ấy biết.

Hai người dính lấy nhau như caramel, tay trong tay đi xuống phòng khách dưới lầu, phát hiện Hoàng Liễu Liễu và Khương Tĩnh Vân đề đang đeo tạp dề làm đồ ăn sáng.

Còn Sở Chính Vân và Hạ Văn Hải đang xem tin tức buổi sáng, hai người đều khoe khoang.

Sở Chính Vân bẻ bẻ cổ cười nói: “Ha ha, tối qua uống quá đã, ngủ rất ngon.”

"Mặc dù bây giờ có chút đau đầu, nhưng vẫn rất vui.” ? (ˊ? ˋ)

Hạ Văn Hải ngáp một cái: “Cũng lâu rồi tôi mới uống rượu đã như thế, vợ quản nghiêm lắm.”

“Đúng rồi vợ, sao tối qua em không vào phòng ngủ.”

Khương Tĩnh Vân đỏ bừng mặt: “Không có gì, tối qua em với Liễu Liễu ngủ chung, muốn tâm sự cho đã thôi.”

Hạ Văn Hải cau mày: “Tĩnh Vân, ngủ mà không ôm em anh thấy không yên tâm.”

Sở Chính Vân vỗ vai Hạ Văn Hải.

"Ôi chao, anh Hạ này, không phải tôi nói anh, nhưng mà đàn ông đàn ang, chẳng lẽ không có vợ ngủ chung thì không ngủ được à? Thật là quá mất mặt.”

"Hai người họ là bạn thân, khó lắm mới gặp được một lần sau nhiều năm, cứ để cho họ tâm sự thoải mái.”

"Như vậy cũng có thế xúc tiến quan hệ hai nhà chúng ta thêm hài hòa.”

Cả hai gia đình ăn sáng xong đều có vẻ hòa thuận thân thiết.

Sở Vân Chính khoác tay Hạ Văn Hải khoe khoang. ?(ˊ?ˋ)

Còn vẻ mặt Hạ Văn Hải lại vô cùng ghét bỏ.

Nếu không phải có cha vợ của Tiểu Bạch ở đây,

Thì mình đã đá văng tên này một cú

"Anh Hạ, sao anh cứ nhìn vợ mình chằm chằm vậy?"

"Giao lưu với tôi chút đi." (σ≧?▽?≦?)σ.

"Xem hai bà vợ mình thân thiết vậy kìa, thì mình cũng phải như anh em mới được."

Hạ Văn Hải nhìn bộ dáng khoác lác của tên này lại muốn đánh cho một trận?(‘?’)

Khương Tĩnh Vân uống một hớp sữa đậu nành rồi hỏi.

"À, anh sui, khi nào mọi người đi vậy?"

Sở Vân Chính nhìn đồng hồ mình còn cố tình lắc lư một chút.

Để người khác thấy rằng ông đang đeo một chiếc đồng hồ Rolex vàng.

"Đúng là gần đây công ty tôi có hơi bận."

"Mọi người cũng biết đấy, quy mô công ty tôi cũng không nhỏ."

“Bốc đại một hợp đồng cũng đã là mấy chục, mấy trăm triệu.”

"Nhưng cũng không sao, hôm qua tôi đi trực thăng tới đây, muốn về thì lấy ra bay đi thôi."

Sở Thu Hi thấy cha mình khoe khoang thì có hơi xấu hổ.

Đôi môi anh đào của cô cắn chiếc đũa, trừng mắt nhìn Sở Vân Chính một cái.

"Cha, cha ngừng giả bộ đi được không? Lo mà ăn bữa sáng của cha đi?"

Vẻ mặt Hoàng Liễu Liễu vẫn chưa từ bỏ: “Chị Khương, nếu không chị đến nhà tôi chơi mấy ngày đi?”

"Biệt thự của tôi lớn lắm lại có người làm trông coi."

Hạ Văn Hải nói thẳng: “Chuyện này không được, cô ấy vừa mới mang thai, đi tàu xe sẽ mệt mỏi.”

Hoàng Liễu Liễu cũng chỉ có thể nói thêm vào.

“Anh sui, anh phải đi làm mà sao để chị Khương ở nhà một mình được?”

"Nếu có chuyện gì ngoài ý muốn không ai chăm sóc thì sao đây?"

“Nếu đến nhà tôi, tôi không chỉ có thể nói chuyện chăm sóc cho chị Khương cả ngày lại còn có bảo mẫu nữa.”

“Huống chi tôi còn biết một số bác sĩ tư nhân giỏi, có thể khám thai cho chị Khương luôn.”

Sở Vân Chính cắn một miếng bánh bao thịt lớn, cũng gật gật đầu.

"Anh Hạ, anh đúng là thê nô, có vợ tôi săn sóc rồi anh không phải lo gì đâu?"

"Học sự hào phóng của tôi chút này."

“Nếu anh Hạ có rảnh, cũng có thể tới thăm nhà tôi nhé.”

"Tôi thừa nhận là tôi cũng có chút ích kỷ."

"Thật ra tôi thường xuyên ra ngoài công tác nên hiếm khi về nhà."

"Nghĩ là có người chơi với Liễu Liễu cũng không tệ."

Hạ Văn Hải còn muốn nói chuyện, nhưng lúc này điện thoại lại vang lên.

Là cuộc gọi từ đơn vị làm việc.

Ông đứng dậy, cầm điện thoại và bước sang một bên.

Hơn mười phút sau.

Ông thở dài ngồi lại chỗ của mình.

Khương Tĩnh Vân kéo cánh tay ông hỏi.

"Sao vậy Văn Hải? Đơn vị xảy ra chuyện gì sao?"

Hạ Văn Hải đành xoa xoa bụng Khương Tĩnh Vân, ánh mắt tràn ngập vẻ cưng chiều.

"Cũng không có gì, đơn vị nói muốn sắp xếp cho anh đi công tác, e là phải hết nửa tháng mới về."

Đôi mắt Hoàng Liễu Liễu chợt sáng lên, vội vàng nói.

"Đấy, anh sui, anh xem, anh phải đi công tác..."

“Không lẽ thật sự để mình chị Khương đang mang thai ở nhà?”

"Để chị Khương đến biệt thự của tôi đi."

"À, Thu Hi, mẹ nhớ hình như mình còn một cái biệt thự gần trường con phải không?"

"Nếu không thì mẹ với dì Khương phải đi đâu đây?"

"Như vậy thì còn có thể thường xuyên thăm các con được."

Sở Thu Hi không quan tâm: “Vậy Tiêu Tiêu ở đâu?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment