Hoàng Liễu Liễu nói: "Con bé này, mẹ sắp cho nó kế trường là được. Gần đây thành tích của nó đã giảm đi nhiều."
Sở Thu Hi mím môi anh đào thở dài một hơi: “Đúng là nên coi sóc tên nhãi này."
“Mỗi lần con muốn kèm cặp cho là lại mời con đi mua sắm đi xem phim, nếu không sẽ không chịu học."
Hoàng Liễu Liễu cũng gật đầu, bà nhìn qua phía Khương Tĩnh Vân hỏi.
"Chị Khương thấy tôi sắp xếp vậy có được không?"
Đương nhiên là Khương Tĩnh Vân không có vấn đề gì, có thể ở gần trường của con gái.
Sau này có thể đến thăm Tiểu Bạch thường xuyên.
Phải biết là khu nhà gần phòng học này rất đắt đỏ… Có thuê cũng không thuê nổi.
Là một người mẹ, đương nhiên là muốn ở cạnh con mình.
Mấy năm nay Tiểu Bạch cứ du học ở nước ngoài.
Chỉ có Tết đến mới được gặp một chút, dù sao thì tiền vé cũng không hề rẻ.
"Tôi thì được thôi, sau này có thể thăm Tiểu Bạch thường xuyên cũng không tệ."
Hạ Tiểu Bạch......(~ ̄ △ ̄)~Tình thương của mẹ tất nhiên là vĩ đại.
Nhưng nhiều quá sẽ biến thành rắc rối.
"Sao nào, Tiểu Bạch, trông con có vẻ không vui lắm?” Khương Tĩnh Vân có hơi giận dỗi nói.
Hạ Tiểu Bạch lắc cái đầu nhỏ: "Nào có, sau này có thể gặp mẹ thường xuyên thì quá tốt rồi......"
Sở Vân Chính cũng rất vui vì đã tìm được người chơi với vợ mình rồi.
Mấy năm nay thường xuyên ra nước ngoài buôn bán.
Thường xuyên bay khắp các nước, còn phải ra nước ngoài, đúng là hiếm khi về nhà thật.
Có khi một năm chỉ về nhà mấy lần.
Lơ là vợ con, đúng là có lỗi quá.
"Vậy thì chuyện này cứ giải quyết vậy đi, mọi người đều vui vẻ."
Hai nhà vừa bàn bạc xong.
Đã lấy biệt thự Sở Tiêu Tiêu đang đánh game bán đi.
Lúc này, Sở Tiêu Tiêu trong biệt thự đang chơi PS5.
Vẫn đang sử dụng màn hình Sony 100 inch 4k, xung quanh là loa âm thanh lập thể.
Ở bên cạnh là Ôn Nhã Nhã buộc hai bím tóc đuôi ngựa xinh đẹp đáng yêu.
Ôn Nhã Nhã đang cầm một chiếc bánh kem dâu tây trong tay. Đôi mắt to tròn đang nhìn chằm chằm vào trò chơi trên màn hình.
(Loli buộc hai bím tóc đuôi ngựa đã lừa Hạ Tiểu Bạch ra khỏi McDonald's, vui lòng xem chi tiết ở Chương 40)
"Ghen tỵ với cậu thật đấy Tiêu Tiêu, nhà cậu có tiền quá có thể chơi PS5 luôn."
"Còn không cần ở ký túc xá, đúng là ghen tỵ quá đi."
Sở Tiêu Tiêu đang chiến đấu quyết liệt với [Elden's Ring], điên cuồng ấn vào tay cầm để lăn lộn tránh né.
"Haha, đừng ghen tỵ, dù sao thì có đánh chết tôi cũng không ở ký túc xá."
"Như vậy chán lắm, buồn chết mất."
“Chỉ cần tôi làm nũng là người nhà tôi sẽ cho tôi ở ngoài trường thôi.”
“Ai bảo tôi là đứa con trai duy nhất trong nhà chứ!” ( ̄⊿ ̄)
Ôn Nhã Nhã nhìn bộ dáng kiêu ngạo của Sở Tiêu Tiêu, đôi mắt to sáng ngời của cô ấy tràn đầy vẻ ngưỡng mộ.
“Không hổ là Tiêu Tiêu. Nếu tôi dám Đề nghị không ở ký túc xá, cha mẹ tôi có đánh chết tôi không nhỉ?"
Cô tiếp tục hỏi: "À mà, lâu rồi không thấy chị Tiểu Bạch?"
"Sao cậu không hẹn chị ấy tới chơi?"
"Tôi thực sự muốn mời chị ấy một bữa McDonald's nữa."
Nhắc đến Hạ Tiểu Bạch.
Vẻ mặt Sở Tiêu Tiê lập tức sa xuống.
Em gái dễ thương đồi núi chập chùng này lại là bạn trai của chị gái.
Nghĩ đến đây, đột nhiên anh ta lại thấy phiền muộn rồi vứt thẳng đồ điều khiển xuống đất.
"Cậu chơi đi, tôi chán rồi.”
Nói rồi lại đi tới tủ lạnh lấy một lon Coca.
Đang suy nghĩ xem có nên nói chuyện chị gái mình có bạn trai cho cha biết không.
Cha rất cưng chiều chị gái mình.
Trước đây, nếu có tên nào theo đuổi chị gái mình đều bị ba cho một trận.
Dù Tiểu Bạch là một cô gái đáng yêu, đúng là quá xinh đẹp cá tính.
Ánh mắt đầu tiên đã bị thu hút sâu sắc bởi ánh mắt và nụ cười của người đẹp…
Ôn Nhã Nhã cầm điều khiển, mở bóng chuyền bãi biển ra.
"Sao khi tôi nhắc đến chị Tiểu Bạch, cậu lại có vẻ tức giận như vậy?
"Hai người giận nhau rồi hả?”
Sở Tiêu Tiêu vẫn có chút tức giận nói: "Tên đó không phải là chị Tiểu Bạch tỷ… Mà là."
“Thôi đi, nói cho cậu cũng vô ích, cậu chỉ là một cô bé thôi."
Ôn Nhã Nhã phồng má nói: "Không phải cậu cũng là một tên nhóc à, có tư cách gì mà nói tôi chứ.”
“Hừm”╭(╯^╰)╮
Vừa nói cô vừa nhét hết bánh kem trong tay vào cái miệng nhỏ nhắn của mình, làm cho cái miệng anh đào dính đầy kem.
"Ya! Butterfly! Chết đi!!!"??o()?o
"Mẹ ơi, con là quý tử của mẹ mà, mẹ nỡ lòng cho con ở ký túc xá trong trường sao!!!!"
"Chị hai ơi, cha ơi cứu con với cứu lấy cuộc đời con với!!!" o(≧口≦)
Bàn tay nhỏ của Hoàng Liễu Liễu nhéo vào lỗ tai của Sở Tiêu Tiêu, rồi bà nhướng mày.
"Tôi nghe chị cậu nói gần thành tích của cậu sa sút nhiều lắm nhỉ."
"Nếu cậu không nằm nhà chơi game thì lại đi ra ngoài chơi.”
“Điểm số như thế này làm sao theo kịp bạn bè hả?”
“Thế nên sau này cậu ở trong ký túc của trường đi.”
Sở Tiêu Tiêu bị mẹ nhéo lỗ tai, đau khổ quỳ xuống đất.
Vẻ mặt không cam lòng <( ̄ ﹌ ̄)>
------
Dịch: MBMH Translate