Bà cô Đông Tuệ Tú, Hạng Tử Bình đeo kính gọng vàng đều lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
“Chẳng lẽ Phùng thiếu biết người của ngũ đại gia tộc?”
Phùng Luân gật gật đầu: "Trong một lần ngẫu nhiên thì quen biết, tôi phải phí rất nhiều sức lực mới có thể trèo lên đối phương.”
Những người hơi tiếp xúc với xã hội thượng lưu đều biết.
Thế lực đứng đầu Hoa Hạ chính là ngũ đại gia tộc.
Theo thứ tự là Hạ, Vương, Nhậm, Lý cùng với Đông Phương gia.
Có lẽ năm đại gia tộc này ở Hoa Hạ không phải giàu có nhất, nhưng tuyệt đối là có quyền thế nhất.
Cho dù là gia tộc Rothschild muốn phát triển lớn ở Hoa Hạ, cũng cần xem sắc mặt của năm đại gia tộc.
Phùng Luân nghĩ đến Sở Thu Hi tình nguyện ở bên một tên tiểu nãi cẩu... mà không nguyện ý ở bên anh ta.
Lập tức tức giận đến nghiến răng.
Chẳng lẽ tên tiểu nãi cẩu kia rất biết liếm, làm cho Sở Thu Hi rất thỏa mãn sao!
Nhớ đến Hạ Tiểu Bạch... Anh ta càng nghiến răng nghiến lợi. (▼血 ▼)
Hận bây giờ không thể hung hăng dạy bảo cậu ta một trận, dám bịa đặt anh ta thận hư.
Phùng Luân thật sự nghĩ mãi mà không thông, dựa vào dáng người mảnh mai của tên tiểu nãi cẩu này, chân nhỏ cánh tay nhỏ eo cũng nhỏ.
Sao có thể có sức lực lớn như vậy.
Anh ta cũng bắt đầu hoài nghi mình có phải thật sự bị hư hay không.
Quyết định ngày mai đến nam khoa của bệnh viện xem...
Hạng Tử Bình nhịn không được hỏi: "Đúng rồi Phùng thiếu, xin hỏi người anh quen là đại nhân vật nào của gia tộc nào trong năm đại gia tộc?"
Phùng Luân phi thường đắc ý nói: "Hạ gia!
Tuy rằng đối phương chỉ là người ở chi phụ, không phải người của nhà chính ở Yên Kinh.”
“Nhưng đối phương chủ yếu phụ trách sản nghiệp của Hạ gia ở bên này.”
Trong năm đại gia tộc, Hạ gia tuyệt đối là gia tộc mạnh nhất.
Lúc nói chuyện mũi của anh ta đều vểnh lên thật cao, dáng vẻ thập phần đắc ý.
Hạng Tử Bình vô cùng kích động nói.
“Thế mà là Hạ gia! Vùng Tô Nam chúng ta đều là phạm vi thế lực kinh tế của Hạ gia!”
“Mấy đối thủ cũ của tập đoàn cũng muốn bám vào Hạ gia, nhưng đều thất bại.”
“Nếu công ty chúng ta có thể hợp tác với Hạ gia, Phùng thiếu nhất định sẽ được tập đoàn trọng dụng.”
Phùng Luân cũng gật gật đầu: "Tôi muốn mượn cơ hội trực tiếp triệu hồi tổng bộ tập đoàn.”
“Sau đó dựa vào Hạ gia rút toàn bộ thế lực của họ Sở trong tập đoàn ra.”
“Cuối cùng trực tiếp chiếm lấy toàn bộ tập đoàn Sở thị.”
Cho dù là Sở Vân Chính cũng không có khả năng đối nghịch với Hạ gia khổng lồ.
Càng nói Phùng Luân càng hưng phấn, nhịn không được ha ha cười ra tiếng, ánh mắt biểu cảm cực kỳ ngông cuồng.
Anh ta thậm chí đã nghĩ đến dáng vẻ Sở Thu Hi vì sản nghiệp của mình quỳ xuống cầu xin mình!
Đến lúc đó mình nhất định phải nghiêm túc dạy dỗ tiểu mỹ nhân lạnh lùng này.
Hạng Tử Bình và Đông Tuệ Tú cũng không ngờ dã tâm của Phùng Luân lại lớn như vậy.
Làm những việc ba anh ta nghĩ mà không dám làm.
Bất quá chỉ cần có thể leo lên Hạ gia, có lẽ tất cả những thứ này thật sự có thể trở thành sự thật.
“Hai người chúng tôi tuyệt đối kiên quyết đứng về phía của anh!” Bọn họ đồng thời mở miệng nói.
Phùng Luân rất là hài lòng gật gật đầu, chính mình phải bồi dưỡng mấy tâm phúc để tin tưởng mới được.
“Tâm phúc của ba tôi đều đã già, đều là mấy ông già chờ về hưu, nhìn mà không dùng được.”
“Sau này tôi còn phải dựa vào các người nhiều hơn.”
Phùng Luân ngồi trên băng ghế cũ tiếp tục nói.
“Nếu như tôi thành công thâu tóm được tập đoàn Sở thị, chắc chắn không thể thiếu chỗ tốt cho các người.”
“Chỉ cần các người nghiêm túc đi theo tôi, tiền tài! Mỹ nữ! Soái ca! Cái gì cần có đều có!”
Bà cô Đông Huệ Tú đã sớm muốn có tiền để bao dưỡng mấy tiểu nãi cẩu hầu hạ mình.
Tựa như Hạ Tiểu Bạch kia, trắng trẻo sạch sẽ, non nớt, nhìn từ xa giống soái ca, nhìn gần giống mỹ nữ.
Lại càng kích động đáp lại.
Hình ảnh vừa chuyển.
Hạ Tiểu Bạch ngồi trên sô pha trong phòng làm việc của Sở Thu Hi, nhìn cô thu dọn đồ đạc.
Cô hơi lo lắng hỏi: "Thu Hi em ngồi lên vị trí tổng giám đốc, có khi nào càng bận rộn hơn không?"
Sở Thu Hi đi đến ôm lấy khuôn mặt trắng như tuyết của cô, hôn lên đôi môi anh đào một cái.
“Bận rộn hơn là chắc chắn, nhưng em cũng sẽ dành thời gian ở bên Tiểu Bạch nhà em.”
"Làm như vậy cũng là vì để kiếm chút tiền lẻ, về sau có thể đi du lịch toàn thế giới với Tiểu Bạch thôi."
Hạ Tiểu Bạch âm thầm hạ quyết tâm ở trong lòng, vợ mình đã cố gắng như vậy.
Huống hồ cô đã từng là nam tử hán thì làm sao có thể lười biếng được, cũng phải cố gắng chứng minh giá trị của mình mới được.
Sở Thu Hi thu dọn đồ đạc xong hỏi: "Đúng rồi Tiểu Bạch, đợi lát nữa sau khi chúng ta ăn cơm xong đi quán bar hâm nóng tình cảm được không?"
“Đã rất lâu rồi không đến quán bar thư giãn, em cũng có thể thuận tiện thị sát quán bar này.”
“Sau khi em tiếp quản vị trí tổng giám đốc e rằng sẽ ít có cơ hội hơn.”
Hạ Tiểu Bạch cũng vui vẻ gật đầu.
------
Dịch: MBMH Translate