Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 607 - Chương 607: Tôi Là Cha Ruột Của Anh, Sao Con Anh Dám Lừa Cha Anh Như Thế

Chương 607: Tôi Là Cha Ruột Của Anh, Sao Con Anh Dám Lừa Cha Anh Như Thế Chương 607: Tôi Là Cha Ruột Của Anh, Sao Con Anh Dám Lừa Cha Anh Như Thế

Hạ Tuấn Hiệt thấy Hạ Tiểu Bạch để điện thoại di động xuống, bộ dáng vẫn như cũ tràn đầy tự tin, hoàn toàn không biết mình đã tai vạ đến nơi rồi.

"A a, làm sao? Tìm được có quan hệ chưa?"

"Cũng không nên dùng di động giả thần giả quỷ, nhất định phải là người thật đến trước mặt tôi mới được."

Hạ Tiểu Bạch biết được từ lão gia tử, cha của Hạ Tuấn Kiệt đang chạy đến quán bar Hot Love.

Đôi mắt xinh đẹp của nhìn về phía Hạ Tuấn Kiệt nói: "Yên tâm tôi đã tìm được người rồi, hắn nhất định sẽ làm cho anh rất là hài lòng."

"Nhiều nhất mười phút sẽ đến "

Phùng Luân nói với giọng hơi khàn: "Tại sao lại là mười phút! Hạ Thiếu mới vừa nói chỉ cho cậu mười phút!"

"Chỉ bằng một tiểu bạch kiểm như cậu có thể tìm được người đẩy đổ Hạ Thiếu, quả thực chính là chuyện cười lớn."

"Nếu như cậu có thể làm được, tôi trực tiếp ăn bay liệng!"

Hạ Tuấn Kiệt càng nói càng cảm thấy hứng thú sờ cầm.

Nếu như mình đợi lát nữa để người mà Hạ Tiểu Bạch tìm được quỳ xuống, mọi người nhất định đối với mình càng thêm sùng bái.

"Rất tốt, tôi lại cho cậu thêm mười phút nữa cũng được."

Sở Thu Hi nắm lấy tay Hạ Tiểu Bạch, lòng bàn tay cô toát đầy mồ hôi, trong mắt tràn đầy sự lo lắng.

"Tiểu Bạch, anh chắc là người mà anh tìm có thể vật ngã được Hạ Tài Tuấn chứ."

Hạ Tiểu Bạch vô cùng tự tin nắm lấy tay Sở Thu Hi, đôi môi anh đào hôn lên bàn tay ngọc trắng như tuyết của cô một cái, ánh mắt toát lên sự cưng chiều.

"Bà xã Thu Hi an tâm, chắc chắn một trăm phần trăm."

Phùng Luân nhìn Hạ Tiểu Bạch nắm lấy tay của Sở Thu Hi và hôn lên, cảm giác vừa hâm mộ vừa ghen tị.

Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói:

"Hai người còn dám diễn tình cảm ở đây, lát nữa hai người sẽ phải khóc."

Anh ta bị Hạ Tiểu Bạch đánh gãy hai cái răng cửa, tức giận tới mức lời nói ra gần như là hét lên. Tiếc là âm thanh anh ta phát ra khi không có răng cửa nghe siêu buồn cười.

Hạ Tiểu Bạch cười ha ha, nói:

"Chúng tôi có khóc hay không khóc, anh không thể nhìn thấy được, nhưng tối nay anh chắc chắn phải ăn x."

"Đừng quên phải phát sóng trực tiếp."

Thời gian từng chút trôi đi.

Hạ Tài Tuấn đã ngáp ngắn ngáp dài, anh ta chậm rãi nói.

"Mười phút đã trôi qua, đừng nói người mà mày gọi tới không dám tới đấy."

Phùng Luân miệng cười tới mang tai, dáng vẻ không có răng cửa của anh ta cực kỳ mắc cười.

"Hạ thiếu cũng nói là lãng phí thời gian..."

Trong lúc anh ta đang nói.

Có bảy, tám người đi vào trong quán bar, trong tay mỗi người đều cầm gậy gộc.

Người cầm đầu là một người đàn ông trung niên khoảng chừng năm mươi tuổi, mặc âu phục, trên đỉnh đầu là một cái Địa Trung Hải trụi lủi.

Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện người đàn ông đó trông khá giống Hạ Tài Tuấn.

Ông ta có vẻ cực kỳ tức giận, dáng vẻ như là muốn giết người tới nơi.

Bởi vì nếu việc này mà không được xử lý tốt, thì thật sự cả nhà sẽ chết hết.

Ông ta nhìn xung quanh mấy lần.

Một đàn em của ông ta nói.

"Hạ gia, anh nhìn kìa, nhị thiếu ở bên đó, chúng ta có cần đi qua đó giúp đỡ cậu ấy không?"

Hạ Vĩnh Nguyên khí thế hừng hực đi thẳng tới hướng mà đàn em chỉ.

Đột nhiên, ông nhìn thấy con ông dẫn người bao vây hai người trong góc xó xỉnh của quầy bar.

Người bị bao vây hình như là hai nữ sinh nhỏ yếu?

Hạ Tiểu Bạch thấy người đi tới đang vô cùng tức giận, thì biết chắc người đó là cha của Hạ Tài Tuấn.

Cô giơ tay lên:

"Ông có phải là người mà ông tôi gọi tới không."

Hạ Vĩnh Nguyên dời mắt nhìn về phía Hạ Tiểu Bạch, sau đó vội vàng rời đi?

Người này gọi cụ già là ông nội, vậy thì cô chắc chắn là thiên kim duy nhất của Hạ gia.

Ông lập tức dùng dáng vẻ nịt nọt đi tới:

"Cô là tiểu thư Hạ Tiểu Bạch?"

Hạ Tiểu Bạch ho khan một cái, nói:

"Xin hãy gọi tôi là thiếu gia!"

Hạ Vĩnh Nguyên ngẩn người, nhưng ông không suy nghĩ nhiều, dù sao thì trông bộ dạng hiện tại của cô rất giống như đang cải trang thành con trai.

Ông cũng chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu:

"Vâng thưa Tiểu Bạch thiếu gia."

Sau khi nói xong, ông mới dùng ánh mắt hận rèn sắt không thành thép nhìn con trai thứ hai của mình.

Trong ánh mắt ông tràn đầy sự hối hận, đây là lỗi cha không chịu dạy con!

Hạ Tài Tuấn ngơ ngác...

Sao người Hạ Tiểu Bạch gọi tới lại là cha của anh ta?!!!

Hơn nữa, nhìn dáng vẻ nịnh hót mà cha dành cho Hạ Tiểu Bạch, thì tên đó có vẻ là người của nhà chính.

Anh ta không biết!

Những con cháu của nhà chính mà anh biết không có ai tên là Hạ Tiểu Bạch cả!

Phùng Luân nhìn bảy, tám người đầu trọc đi tới, thì ôm bụng cười ha ha.

"Hạ Tiểu Bạch, mày đừng bảo rằng mày tìm tên đầu trọc này tới giúp đấy!"

"Tao thấy ông ta đã bước nửa chân vào quan tài rồi!"

"Ha ha ha!!"

"Hạ thiếu, anh nhìn cái đầu hói của ông ta đi, trông buồn cười quá, nhìn cứ như con Kappa, ha ha."

"Con của ông ta có khi nào cũng là một con Kappa hay không."

Anh ta còn chưa dứt lời...

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment