"Chúng tôi luôn cố gắng hết sức để mang tới cho toàn bộ giới thương nghiệp của Hoa Hạ một con đường phát triển hài hòa nhất."
Mặc dù Sở Thu Hi rất khinh thường, nhưng cô vẫn mỉm cười trả lời.
"Hạ gia cứ nói đùa, Hạ gia chính là ngọn hải đăng của giới thương nghiệp Tô nam, tôi đương nhiên là tin lời của Hạ gia rồi."
Hạ Vĩnh Nguyên nghe Sở Thu Hi gọi mình là Hạ gia liền đổ mồ hôi lạnh, mặc dù người trong giới thương nghiệp ở Tô Nam đều gọi ông như thế, nhưng bây giờ có đại tiểu thư đứng ở đây, ông nào dám tiếp nhận cách gọi này.
"Sở tiểu thư nói đùa, đừng gọi tôi là Hạ gia, mọi người nói bậy mà thôi."
"Tôi tên là Hạ Vĩnh Nguyên, sau này cô cứ gọi là chú Vĩnh Nguyên là được rồi."
Sở Thu Hi cũng không già mồm, gật đầu.
Hạ Vĩnh Nguyên tiếp tục nói:
"Ngày mai chú sẽ đích thân đi tới tập đoàn Sở thị để bàn bạc về chuyện hợp tác của chúng ta."
"Bảo đảm sẽ làm cho Tứ thiếu và Sở tiểu thư hài lòng."
Sau khi nói qua loa vài câu, Hạ Tiểu Bạch bắt đầu cảm thấy có hơi buồn ngủ.
Lúc nãy, cô uống hai ly cocktail, cho nên hiện tại có hơi say, gương mặt trắng như tuyết xuất hiện vài vết ửng hồng.
Trong lúc mọi người chuẩn bị ai về nhà nấy, thì Hạ Tiểu Bạch đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Cô nhìn thấy Phùng Luân đang lén chạy đi thì la lên.
"Phùng thiếu, hình như anh quên lời thề của mình rồi nhỉ."
"Anh vẫn chưa ăn x mà đã đi rồi, có phải định thất hứa không."
Phùng Luân dùng đầu gối để nghĩ cũng biết lần này anh ta đã đắc tội một người mà mình không nên đắc tội.
Ngay cả cha của Hạ thiếu còn phải khúm núm như thế trước mặt Hạ Tiểu Bạch. Ông không tiếc đánh gãy chân Hạ thiếu. Hạ Tiểu Bạch mới thật sự là người giả heo ăn thịt hổ trong truyền thuyết.
Anh ta sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, định bò sang ôm lấy đôi chân dài của Hạ Tiểu Bạch, sau đó trực tiếp bị Hạ Tiểu Bạch né đi.
"Anh Tiểu Bạch ơi, tôi sai rồi, tôi vô liêm sỉ, tôi tự tát mình được không."
Anh ta dùng giọng nói bị lọt gió của mình, nức nở nói.
Hai bàn tay không ngừng tát lên mặt mình.
"Chát chát chát.”
Nếu như đây là chuyện bình thường, thì Hạ Tiểu Bạch sẽ tha cho anh ta, nhưng tên này dám có suy nghĩ đó với bà xã Thu Hi, cô không thể nào tha thứ được.
Hạ Vĩnh Nguyên nhìn thấy cảnh đó liền vội vàng đi tới hỏi.
"Tứ thiếu, kẻ này đang làm gì thế?"
"Tên này làm anh mất hứng hả?"
Hạ Tiểu Bạch nói:
"Tên này là người hợp lực với con ông, muốn chiếm đoạt tập đoàn Sở thị."
"Còn nhiều lần nói chuyện thô lỗ với tôi và Thu Hi."
"Lúc nãy, anh ta còn đánh cược với tôi rằng nếu như thua sẽ trực tiếp ăn x, không thể tha cho anh ta được."
"Tôi rất muốn anh ta thực hiện lời hứa của mình."
Sau khi Hạ Vĩnh Nguyên nghe xong liền lấy lại tinh thần, không ngờ ông trời lại cho ông cơ hội để lấy lòng đại tiểu thư.
Đây là chuyện tốt.
Ông bảo đàn em trói Phùng Luân lại.
"Mấy người cử người đi lấy một bãi x về cho tên này ăn, ai làm tôi thưởng 100.000 tệ!"
"Còn nữa! Nhớ là phải phát sóng trực tiếp, người ở đây đều thích xem chuyện này."
Sau đó ông nhìn Hạ Tiểu Bạch nói:
"Tứ thiếu, hai người về trước đi, một lát nữa nơi này sẽ rất thối."
"Nếu hai người muốn xem, có thể mở phòng phát sóng trực tiếp lên..."
Hạ Tiểu Bạch vốn chỉ định hù Phùng Luân mà thôi, cô hoàn toàn không muốn xem cảnh tượng buồn nôn đó một chút nào cả.
Cô không ngờ Hạ Vĩnh Nguyên lại tích cực như thế.
Cuối cùng, cô gật đầu đồng ý.
Ai bảo Phùng Luân dám nói chuyện thô lỗ với Thu Hi làm chi.
"Nhớ là đi tìm một cái nhà vệ sinh nào đó mà làm, dù sao thì đây cũng là quán bar."
Hạ Vĩnh Nguyên vui vẻ gật đầu, không ngừng xoa tay:
"Tứ thiếu yên tâm, nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
"Với lại...Chính là..."
Ông có hơi thấp thỏm, ấp úng nhìn Hạ Tiểu Bạch.
Hạ Tiểu Bạch thắc mắc hỏi:
"Có chuyện gì?"
Hạ Vĩnh Nguyên xoa tay, cắn răng nói:
"Xin Tứ thiếu có thể nói giúp tôi vài câu trước mặt lão gia tử, lão gia tử mà trách tội thì tôi tiêu đời."
Hạ Tiểu Bạch đồng ý, biết đâu sau này Hạ Vĩnh Nguyên sẽ có tác dụng gì đó thì sao.
Nhân mạch của ông ta ở Tô Nam rất rộng.
"Được, tôi sẽ nói đỡ giúp ông trước mặt ông nội."
Hạ Vĩnh Nguyên vô cùng cảm kích Hạ Tiểu Bạch, đại tiểu thư quả nhiên thượng thiện nhược thủy như lời đồn. Hoàn toàn không có tính khí đại tiểu thư chút nào cả.
"Tôi thề, sau này tôi sẽ làm việc thật tốt cho Hạ gia để báo đáp ân tình của Tứ thiếu."
"Sau này có việc gì cần đến Hạ Vĩnh Nguyên tôi, Tứ thiếu chỉ cần nói một câu, tôi nhất định sẽ lên núi đao xuống biển lửa..."
Hạ Tiểu Bạch không có kiên nhẫn lắng nghe mấy lời này, một đống lời thổi phồng của ông ta hoàn toàn không có tác dụng gì với cô hết.
"Được rồi, tôi có hơi mệt, chuyện của Phùng thiếu giao cho mấy người giải quyết."
Hạ Vĩnh Nguyên tiễn Hạ Tiểu Bạch đi xong mới sai người lôi Phùng Luân và trong nhà vệ sinh.
Cứ thế, Phùng Luân trở thành người đầu tiên thật sự ăn x trong cuốn tiểu thuyết này.
Đêm đó, phòng phát sóng trực tiếp của anh ta vô cùng hot, tất cả mọi người đều phải nể phục, người phát ngôn cho việc ăn x - đại hiệp Phùng ra đời từ đó.
------
Dịch: MBMH Translate