"Rõ ràng là đang mang thai, cũng đừng chạy lung tung, ở nhà không tốt sao?”
Khương Tĩnh Vân có hơi tức giận gõ gõ cái đầu nhỏ của Hạ Tiểu Bạch: “Mẹ thấy con đang cảm thấy mẹ phiền có đúng không.”
"Mẹ mặc kệ con, ngày nào con cũng ăn mấy thứ đồ ăn không tốt cho sức khỏe con, còn….”
Hạ Tiểu Bạch vội vàng nháy mắt với bà: “Mẹ!”
Khương Tĩnh Vân ngẩn người, thấy sau lưng Hạ Tiểu Bạch có không ít người đi theo thì mới kịp phản ứng.
Bà không phải kiểu người đi vạch trần thói xấu của con mình nên không nói tiếp nữa.
Hạ Tiểu Bạch nhẹ nhàng thở phào, suýt chút nữa thì thiết lập một người tao nhã đã sụp đổ trong miệng mẹ rồi.
"Wow, chị gái này chính là mẹ của nữ thần Bạch sao? Gọi là chị của nữ thần Bạch cũng không phải là nói quá.”
"Mẹ của nữ thần Bạch! dì giữ gìn tuổi trẻ như thế nào vậy ạ? Dạy cho người ta với!”
Bàn Tử không nhịn không được lên tiếng: “Tôi có dáng vẻ một trang hảo hán.”
Triệu Trình không nhịn được nói với Hạ Tiểu Bạch: “Cái đó…. cái đó….. cha cậu còn không?”
Lần này thật sự Hạ Tiểu Bạch không kiềm được nữa….. nhân lúc hỗn lộn đá lên mông tên này một cái, đôi mắt xinh đẹp liếc qua trừng anh ta.
Mấy tên này lại líu ríu…. Vây quanh Khương Tĩnh Vân hỏi han liên tục.
Đừng nói Hạ Tiểu Bạch chịu không nổi, Khương Tĩnh Vân cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
Mấy bạn học của Tiểu Bạch cũng quá nhiệt tình rồi, chỉ có thể nhanh chóng trả lời vấn đề của bọn họ.
Hạ Tiểu Bạch thật sợ mẹ mình sẽ lỡ miệng làm hỏng thiết lập của cô nên chỉ có thể ôn hòa nói.
"Được rồi các cậu, mẹ mình đang thai.”
Ngược lại thì Khương Tĩnh Vân không có vấn đề gì, dù sao bà cũng là kiểu người rất thích náo nhiệt.
Thấy con gái có nhiều bạn bè như vậy bà cũng rất vui mừng.
Khương Tĩnh Vân là kiểu người hay nói, trong khoảng thời gian này ở trong biệt thự có thể nói nhịn gần chết.
Vào thành phố ở cũng không tốt đẹp như trong tưởng tượng, lúc còn ở trấn nhỏ, khi nào chán bà còn có thể nói chuyện phiếm với những người hàng xóm, lúc khó chịu có thể ra bờ đê tản bộ, tận hưởng gió sông.
Hưởng thụ cuộc sống bình dị.
Đến ở biệt thự trong thành phố một người bà cũng không quen.
Nếu như không phải vì để thường xuyên thăm hỏi Tiểu Bạch và nói chuyện tâm sự với Liễu Liễu thì mà thà về trấn nhỏ ở.
Hạ Tiểu Bạch cũng chỉ có thể đứng một bên cười, cũng không thể lộ ra biểu cảm không kiên nhẫn.
Khương Tĩnh Vấn nhìn thấy dáng vẻ này của con gái cũng cảm thấy buồn cười, không ngờ con nhóc này lại biết giả vờ trước mặt mọi người như vậy.
Con gái của mình đương nhiên bà hiểu nhất, không dám nói hết ăn lại đi nằm nhưng cũng không khác một chú heo cho lắm.
Nếu không chơi game thì cũng nằm uống Cocacola, ăn đồ ăn vặt trong nhà không chút hình tượng nào, sống như một con cá ướp muối.
Có lẽ chuyện này có liên quan đến chuyện con bé làm con trai suốt mười tám năm.
Thật hi vọng sau khi con bé trở thành con gái có thể bỏ mấy thói quen xấu kia đi.
Cứ như vậy, Hạ Tiểu Bạch lẳng lặng bị ném sang một bên, muốn rời đi nhưng không tiện lắm.
Sau mười mấy phút hàn huyên, mọi người vẫn chưa thỏa mãn lắm.
Mấy nữ sinh kia lấy được Wechat của Khương Tĩnh Vân, để học hỏi cách chăm sóc da và dáng người.
Dù sao phụ nữ rất ăn ý trong phương diện này, vốn dĩ rất dễ lừa các cô tiêu tiền cho chúng.
Chẳng hạn như đàn ông có thể sử dụng duy nhất một loại mỹ phẩm dưỡng da cho toàn thân, còn đối với phụ nữ, lòng bàn tay một loại, mu bàn tay lại là một loại, cánh tay lại dùng một loại khác, chân cũng dùng một sản phẩm khác.
Chí ít Hạ Tiểu Bạch cũng nhìn thấy Sở Thu Hi y hệt như vậy, có bày tám loại mỹ phẩm dưỡng da.
Một lọ nhỏ đã mấy trăm đến một ngàn.
Khương Tĩnh Vân thấy dáng vẻ hơi mất kiên nhẫn của con gái cũng cười nhẹ nhàng rồi nói: “Được rồi, đứng nãy giờ cũng có hơi mệt, dì muốn đi dạo với con gái một chút.”
Đào Na Na và mấy nữ sinh cũng gật đầu: “Vậy chúng cháu không quấy rầy chị em hai người tán gẫu nữa, bái bai."
Triệu Trình thấy vậy cũng có hơi lưu luyến không nở, vẫy vẫy tay với Khương Tĩnh Vân và Hạ Tiểu Bạch.
"Mai gặp nhé Tiểu Bạch! Sáng mai tôi sẽ mang trà sữa cho cậu.”
Hạ Tiểu Bạch cũng mỉm cười, vẫy vẫy tay với bọn họ: “Bái bái mọi người, mai gặp lại.”
Nhìn mấy người rời đi, suýt chút nữa Hạ Tiểu Bạch đã mệt đến mức trực tiếp nằm trên mặt đất làm cá ướp muối.
Khương Tĩnh Vân tức giận nhìn dáng vẻ của con gái: “Chẳng phải chỉ đứng một chút thôi sao, mệt rồi?”
Hạ Tiểu Bạch lôi kéo mẹ mình đi vào một đình nghỉ mát yên tĩnh cách đó không xa ngồi xuống, gần như tê liệt.
Cô vỗ cái bụng đã kêu ‘ọc ọc ọc’ từ bao giờ, mở hộp giữ nhiệt ra, món canh vịt hầm nóng hôi hổi bên trong lập tức bốc hơi.
Cái mũi nhỏ tinh xảo ngửi một cái, mùi hương canh đậm đà là đủ biết đây là món canh Quảng Đông chính tông.
Khương Tĩnh Vân dịu dàng nói: “Mẹ hầm canh này từ sáng đến xế chiều, nấu tròn bảy tiếng.”
------
Dịch: MBMH Translate