Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 614 - Chương 614: Buổi Tiệc Gia Đình

Chương 614: Buổi Tiệc Gia Đình Chương 614: Buổi Tiệc Gia Đình

"Không chỉ dùng vịt già ở quê mà còn cho thêm mười mấy loại dược liệu bồi bổ.”

"Phụ nữ uống vào giúp bổ huyết rất tốt, lúc đến tháng cũng sẽ không bị đau bụng.”

Gương mặt xinh đẹp của Hạ Tiểu Bạch đen lại, dù cô đã làm con gái một thời gian lâu như vậy nhưng mỗi lần đến tháng vẫn cực kỳ mâu thuẫn, thậm chí còn cảm thấy ngại ngùng.

Khương Tĩnh Vân cũng chú ý tới biểu cảm của con gái, bà ôm lấy cánh tay cô an ủi.

"Con gái…. Mẹ vẫn luôn không hỏi con, có phải con không thích nghi được việc đột nhiên biến thành con gái sau mười tám năm sống như một con trai không.”

“Nếu có gì khó chịu có thể nói với mẹ.”

Hạ Tiểu Bạch chỉ cúi đầu tự mình uống canh vịt.

Nói đã thích ứng là giả, dù sao cũng làm con trai suốt mười tám năm, đột nhiên một buổi sáng thức dậy lại phát hiện mất đi cậu em, hoàn toàn biến thành con gái.

Từ tiểu đứng….thành tiểu ngồi…. Mỗi tháng còn đổ máu hết mấy ngày.

Để tóc dài, lúc mặc váy còn cảm nhận được sự trống trải phía dưới.

Khương Tĩnh Vân thấy con gái không nói thì cũng mở một hộp cơm giữ nhiệt khác mở ra cho cô.

“Đừng ăn hết canh, chừa lại một ít để lát nữa Thu Hi tan ca về uống.”

"Con ăn cơm đi, có gà KFC với đậu hũ ma bà con thích nhất đấy.”

Hạ Tiểu Bạch nhìn những món ngon mẹ mình làm, lập tức chảy nước miếng không kiềm được.

Trước kia chỉ có ngày lễ tết về quê mới được ăn những món ngon do mẹ mình làm.

Cô ăn từng ngụm ngụm không thèm giữ hình tượng, đắc ý, khóe môi cũng dính cơm.

Khương Tĩnh Vân nhìn dáng vẻ Hạ Tiểu Bạch, dù có biến thành con gái hay đã từng là đứa con trai kia thì cách ăn cơm giống ít như đúc cha nó đói bụng lúc tan làm.

Khương Tĩnh Vân cứ như vậy nhìn Hạ Tiểu Bạch ăn cơm.

Thấy con gái vui vẻ, người làm mẹ như bà cũng tràn đầy cảm giác hạnh phúc.

Khương Tĩnh Vân không nhịn được mà đưa tay lên nhẹ nhàng xoa đầu cô, động tác vô cùng dịu dàng.

Dường như bà nhớ đến Hạ Tiểu Bạch lúc nhỏ nằm trong lòng mình nũng nịu, lúc đó cô vẫn còn chú voi nhỏ kia.

Cha cô còn tới đùa giỡn làm con voi kia phun nước tiểu ra đầy mặt.

Tiểu Bạch bé nhỏ trong lòng rất đáng yêu, trong cái miệng nhỏ nhắn chỉ có hai chiếc răng cửa, dễ thương không tả nổi.

Hạ Tiểu Bạch ăn nhanh đến mức suýt nghẹn, cô vỗ vỗ ngực, uống một ngụm nước khoáng lớn.

Khương Tĩnh Vân tức giận nói: "Từ từ ăn... Thật là, giống y hệt cha con.”

Hạ Tiểu Bạch vui vẻ cười nhẹ nhàng nói: "Không đúng sao? Con là con của cha mà.”

Hạ Tiểu Bạch chợt nhớ ra có chuyện cần bàn bạc với mẹ.

"Đúng rồi mẹ, ông nội nói muốn để con tới Yên Kinh phát triển.”

"Hẳn là tháng sau con sẽ nhận được giấy chứng nhận tốt nghiệp đại học.”

"Con muốn làm theo kế hoạch của ông nội, đến Yến Kinh trải nghiệm.”

Ngược lại thì Khương Tĩnh Vân cũng không cảm thấy gì, đương nhiên là bà cảm thấy vui vẻ khi con gái phát triển hơn.

Cũng không biết Văn Hải nghĩ như thế nào, dù sao thấy ông ấy vẫn còn khoảng cách với ông nội Tiểu Bạch.

"Mẹ thì không có vấn đề gì, con gái có thể làm thiên kim đại tiểu thư hiển nhiên là mẹ rất vui mừng.”

"Nhưng vấn đề này cũng cần phải thương lượng lại với cha con một chút.”

"Đúng rồi, tuần sau cha con sẽ tới đây một chuyến.”

"Chúng ta chuẩn bị ăn một bữa ở biệt thự, đốt lửa làm đồ nướng gì đó.”

"Đến lúc đó hai nhà cũng có thể cùng nhau tâm sự chuyện đính hôn của hai đứa.”

Hạ Tiểu Bạch gật gật đầu: "Vậy cũng tốt, con và Thu Hi cũng đã hứa với nhau khi tốt nghiệp sẽ đăng ký kết hôn.”

"Về phần hôn lễ thì chưa cần gấp, chờ khi nào sự nghiệp tất cả đều ổn định rồi tính tiếp.”

Sau khi ăn cơm xong, Hạ Tiểu Bạch vỗ bụng một cái, thoải mái ợ một cái.

Kể từ lúc Sở Thu Hi phải bận rộn với công việc, không còn thời gian nấu cơm, đã rất lâu rồi cô mới ăn một bữa ngon như thế này.

Mặc dù thức ăn ở căn tin cũng khá ngon, nhưng vẫn kém xa so với đồ nhà mình nấu. Điểm mạnh duy nhất của nó chính là rẻ và nhiều.

Khương Tĩnh Vân thấy con gái ăn vui vẻ như thế thì nói:

"Nếu con thích ăn, thì sau này thường xuyên đi sang chỗ của dì Liễu Liễu, mẹ nấu cho con ăn mỗi ngày luôn."

Hạ Tiểu Bạch gãi đầu:

"Không cần phải như vậy đâu ạ."

Khương Tĩnh Vân còn chưa kịp nói thêm gì thì tiếng chuông điện thoại vang lên, người gọi tới là Hoàng Liễu Liễu.

Sau khi bắt máy, giọng nói lo lắng của Hoàng Liễu Liễu vang lên:

"Chị Khương, chị đi đâu vậy? Bụng to như thế chị đừng đi lung tung, chuyên tâm dưỡng thai."

"Có chuyện gì thì chị cứ bảo em làm, hoặc là bảo bảo mẫu làm cũng được."

Khương Tĩnh Vân bất đắc dĩ nói:

"Chị chỉ đi tới trường thăm Tiểu Bạch mà thôi."

"Sắp về rồi."

Hạ Tiểu Bạch nói:

"Dì Liễu Liễu đừng lo, con sẽ đưa mẹ về."

Hoàng Liễu Liễu biết Khương Tĩnh Vân đi thăm Hạ Tiểu Bạch thì an tâm hơn rất nhiều.

"Được. Tiểu Bạch, con chăm sóc mẹ con đi, phụ nữ đang mang thai làm gì cũng khó khăn."

Mẹ con hai người đi dạo trên đường phố phồn hoa, bóng đêm chậm rãi bao trùm. Những ngọn đèn đường cũng dần được bật lên, ánh đèn nê ông thổi tới một loạt màu sắc cho thành phố.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment