Có không ít cặp tình nhân vừa nói vừa cười đi ngang bọn họ, còn có một gia đình đang đi dạo chợ đêm.
Buổi đêm của một ngày mùa thu vô cùng yên tĩnh, tiếng ve kêu cũng biến mất. Gió nhẹ thổi qua, cành cây rung lắc phát ra âm thanh xào xạc, làm cho tinh thần của mọi người cũng trở nên bình lặng.
"Mẹ lạnh không."
Hạ Tiểu Bạch đột nhiên cảm thấy có hơi lạnh, cô xoa tay và cánh tay, cô quan tâm hỏi Khương Tĩnh Vân.
Khương Tĩnh Vân đúng là có hơi lạnh, nhưng mà cô thấy con gái mình đang mặc váy thì bất đắc dĩ nói:
"Mẹ có lạnh hay không có khác gì nhau, con cũng đâu phải là con trai, có thể cởi áo khoác cho mẹ."
Hạ Tiểu Bạch...!!
"Con có thể giúp mẹ chắn gió.'
Cô nói xong liền nhịn không được mà hắt xì một cái.
Khương Tĩnh Vân bất đắc dĩ dùng đầu ngón tay đẩy cái đầu nhỏ của cô.
"Con mới là người cần mặc dày thêm một chút đó, coi chừng bị lạnh."
“Con đừng xem mình là con trai nữa, cơ thể của con gái khác với con trai."
Mẹ con hai người đi mười mấy phút, cuối cùng đi tới công biệt thự.
Đẩy cửa ra.
Hoàng Liễu Liễu lập tức đi ra nắm lấy bàn tay trắng nhỏ của Khương Tĩnh Vân, gương mặt xinh đẹp tràn đầy sự lo lắng.
"Chị Khương...đi ra ngoài mà không chịu nói tiếng nào với em."
"Chị xem trời lạnh như này, vậy mà lại ăn mặc như thế này đi ra ngoài."
"Lần sau khi muốn đi gặp Tiểu Bạch, em lái xe đưa chị đi."
"Lái xe đi tiện hơn."
"Nếu như chị Khương chỉ muốn đi dạo, thì em cũng có thể đi chung với chị, thực ra cảnh đêm của cái chợ gần đây rất đẹp."
Khương Tĩnh Vân nghe thấy cô nói liên miên không dứt liền nói:
"Được rồi, được rồi, em còn nói nhiều hơn cả mẹ chị nữa."
"Sao trước kia khi đi chung với em chị không phát hiện chuyện này nhỉ."
Hạ Tiểu Bạch đứng bên cạnh không nhịn được mà khẽ cười:
"Mẹ à, lúc nãy mẹ cũng nói với con y như thế đó, nói liên miên không dứt."
Khương Tĩnh Vân giơ tay lên, cốc nhẹ vào đầu cô một cái:
"Đấy là mẹ đang quan tâm con."
"Được rồi, đi về cẩn thận đó."
"Thu Hi chắc là tan làm rồi, con nhớ cho con bé uống canh vịt mẹ làm đó."
Hạ Tiểu Bạch huơ tay, nói:
"Vâng, đúng là phụ nữ khi làm mẹ rồi đều rất phiền."
Hoàng Liễu Liễu nói với Hạ Tiểu Bạch:
"Hay là để dì Liễu Liễu lái xe đưa con về nhé."
Hạ Tiểu Bạch lắc đầu tỏ vẻ không cần, điều cô không thích nhất chính là ngồi chung một chỗ với phụ huynh, lúc nào cũng trong trạng thái mất tự nhiên.
"Không cần đâu ạ, đi bộ cho giảm cân."
Hoàng Liễu Liễu cũng mỉm cười, gật đầu, nói:
"Khó trách dáng người của con lại đẹp như thế, vận động nhiều đúng là điều tốt."
"Người trẻ bây giờ đều không thích vận động, cho nên cơ thể dễ bị bệnh."
Khương Tĩnh Vân cũng nói:
"Tiểu Bạch nghe thấy chưa, vận động nhiều vào, đừng làm một con cá ướp muối."
Hạ Tiểu Bạch có hơi không chịu nổi sự dài dòng của mẹ, cô chỉ để lại một câu:
"Vâng, vâng."
Sau đó nhanh chóng rời đi.
Khương Tĩnh Vân nhìn bộ dạng đó của cô, nói:
"Đứa nhỏ này, nói nhiều vài câu liền tỏ vẻ ghét bỏ."
Hoàng Liễu Liễu cũng cười nói:
"Em thấy tính cách của Tiểu Bạch rất giống Tiêu Tiêu của em, cũng không kiên nhẫn nghe em nói, y như con trai."
Sau khi đi khoảng ba mươi phút, Hạ Tiểu Bạch mới chậm rãi quay lại nhà trọ, bây giờ người cô đã mồ hôi nhễ nhại, ngày hôm nay thật sự quá mệt mỏi với một con cá ướp muối như cô.
Cô vừa mở cửa đã nhìn thấy Diệp Trường Ca và Triệu Phỉ Phỉ đang ngồi trên sô pha xem phim Hàn.
Hai cô tay dắt tay, đầu rúc vào nhai, dáng vẻ vô cùng sến súa, còn uống chung một ly trà sữa.
Hạ Tiểu Bạch không làm phiền bọn họ, trực tiếp lẻn vào trong phòng.
Sở Thu Hi đã về, cô đang tắm, tiếng nước chảy róc rách vang lên trong phòng tắm pha lê.
Hạ Tiểu Bạch đặt canh vịt xuống bàn, cô không kiên nhẫn chờ, trực tiếp đi tới phía sau, ôm lấy vòng eo thon của Sở Thu Hi.
Cô mặc kệ dòng nước chảy xuống chiếc váy của mình, để nó dán sát vào người, làm cho làn da trắng như tuyết mơ hồ hiện ra.
Sau khi Sở Thu Hi phát hiện người đột nhiên ôm lấy eo mình là Tiểu Bạch liền cười khúc khích, xoay người hôn cô dưới dòng nước.
Bộ đồ mà Hạ Tiểu Bạch cũng bị Sở Thu Hi từ từ cởi ra.
Mái tóc dài đen nhánh của cô bị nước xối làm cho dính sát vò vòng eo nhẵn nhụi
Hai cô cứ đứng ôm hôn nhau như thế, làn da bóng loáng dính nước lộ ra nét gợi cảm mê người dưới ánh đèn của nhà tắm.
Tay Sở Thu Hi nâng gương mặt tinh xảo của Hạ Tiểu Bạch lên, chóp mũi ngửi lấy mùi hương mê người trên mặt tiểu tiên nữ.
Cô không tự chủ được mà liếm đôi môi gợi cảm, đôi môi vốn nhợt nhạt dần trở nên hồng hào như anh đào.
Hạ Tiểu Bạch có thể nhìn thấy ánh sáng sáng rực trong đôi mắt Sở Thu Hi, trông cô như một bé gái tìm được món đồ chơi mà mình yêu thích.
------
Dịch: MBMH Translate