Đôi mắt Sở Thu Hi ẩn ý đưa tình, đôi môi khẽ mở:
"Bà xã Tiểu Bạch, yêu quá à."
Gương mặt thanh nhã tuyệt trần của Hạ Tiểu Bạch cũng nở một nụ cười quyến rũ:
"Anh cũng rất yêu bà xã Thu Hi."
Bọn họ ở trong nhà tắm một tiếng đồng hồ.
Hai người lau sạch người rồi mặc váy ngủ đơn giản đi ra ngoài.
Trong mắt hai người vẫn còn tràn đầy tình ý, dường như vẫn chưa thỏa mãn.
Hạ Tiểu Bạch cười khúc khích, ngồi xếp bằng trước bàn ăn:
"Thu Hi nếm thử đi, canh vịt mẹ anh nấu đó, giúp bổ máu cho con gái."
Sở Thu Hi cũng ngồi xuống, cô chỉ ngửi một cái đã cười.
“Thơm quá, canh này chắc phải dùng rất nhiều dược liệu và mất rất nhiều thời gian để nấu."
Hạ Tiểu Bạch kiêu ngạo nói:
"Đương nhiên rồi, canh này được nấu từ vịt mái già cùng với mấy chục loại dược liệu suốt bảy tiếng đồng hồ mới xong đó."
Dáng vẻ kiêu ngạo của cô cứ như món này là chính tay cô làm vậy.
Sở Thu Hi nếm thử một muỗng, gương mặt tràn đầy sự hưởng thụ:
"Tiểu Bạch ăn chưa?"
Hạ Tiểu Bạch nói:
"Ăn rồi, phần này là mẹ anh để dành cho em, mau ăn đi."
Sở Thu Hi cười tủm tỉm nói:
"Em uống xong liền có sức giày vò tiểu tiên nữ."
Hạ Tiểu Bạch:...
"Hay là em chia cho anh một ít đi."
Sở Thu Hi:
"Hừ hừ, không thì sao."
"Ăn no mới có sức làm việc."
Một tuần sau.
Lại là một buổi sáng đầy nắng, không khí cuối thu vô cùng thoải mái.
Hôm nay hai người Hạ Tiểu Bạch và Sở Thu Hi có hẹn tham gia buổi tiệc gia đình ở biệt thự.
Gió thu mát mẻ như thế này, được thưởng thức một nồi lẩu dê là tuyệt vời.
Sáng sớm, Sở Vân Chính đã đi tới biệt thự, hơn nữa ông còn tự mình làm dê nướng nguyên con.
Ông nhìn hai con dê non sống sờ sờ trong lồng mới được chở từ Mông Cổ tới.
Sở Vân Chính ra lệnh cho đàn em:
"Mang ra ngoài đi."
"Hôm nay tôi mời mọi người ăn dê nướng nguyên con."
Mấy người bảo vệ nghe thấy chuyện ăn uống liền vô cùng hào hứng.
Bởi vì hôm nay là tối thứ sáu, Sở Tiêu Tiêu cũng được về nhà.
Cậu ta đang đứng cạnh cha xem giết dê, nhưng trong đầu cậu ta toàn là chuyện của Hạ Tiểu Bạch.
Không biết cha mẹ bọn họ đã biết chị gái đại nhân quen bạn trai chưa, với lại người kia còn có thể là một cô gái giả trai.
Sau khi lấy máu, nhổ lông, bỏ nội tạng hai con dê non Mông Cổ.
Bọn họ gác hai con dê lên vỉ nướng, quét đủ loại hương liệu lên chúng.
"Tiêu Tiêu, đêm nay có dê nướng nguyên con để ăn đó, con phải nếm thử tay nghề của cha."
Sở Vân Chính hài lòng nhìn kiệt tác của mình, giơ ngón tay cái lên trước mặt con trai.
Sở Tiêu Tiêu chỉ gãi đầu, nói:
"Hôm nay có chuyện gì vậy? Sao đột nhiên lại làm món dê nướng nguyên con?"
Sở Vân Chính thần bí nói:
"Đương nhiên là có chuyện rồi, còn là chuyện vui nữa."
"Đợi chị con về là biết."
"Đúng rồi, mẹ con và dì Tĩnh Vân đang xử lý nguyên liệu nấu ăn trong bếp, con có thể đi vào đó hỗ trợ bọn họ."
Sở Tiêu Tiêu càng khó hiểu hơn:
"Dì Tĩnh Vân là ai?"
Sở Vân Chính nói:
"Là bạn thân của mẹ con, mau đi gặp đi, là đại mỹ nhân đó."
Sở Tiêu Tiêu hoàn toàn không cảm thấy hứng thú, lại là mấy cô dì phú bà kia của mẹ, còn chẳng bằng đợi chị trở về.
Sở Tiêu Tiêu về phòng mình tìm mấy switch chơi game, nhưng cậu ta lật tung cả phòng lên cũng không tìm thấy.
Cậu ta vội vàng chạy xuống bếp:
"Mẹ, mẹ thấy máy chơi game của con không!"
Hoàng Liễu Liễu đang rửa rau, thấy con trai mình đi học về liền muốn tìm máy chơi game, lập tức tức giận.
"Mẹ đưa máy chơi game của con cho dì Tĩnh Vân chơi rồi."
“Con không lo học tập đi, chơi cái gì mà chơi!"
Sở Tiêu Tiêu có hơi không vui:
"Hai người bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi cái đó? Hai người đều là bà già rồi đó."
"Mau trả lại máy chơi game cho con, con có hẹn bạn trao đổi pokemon."
Khương Tĩnh Vân đang rửa nấm trong bếp, cô cũng nghe thấy giọng nói của một thiếu niên, nghe có vẻ là con trai của Liễu Liễu đã về.
Cô đặt đồ trên tay mình xuống, đi ra ngoài nhìn.
Bên ngoài là một thiếu niên vô cùng dễ thương đang làm nũng với Hoàng Liễu Liễu, nhìn có bảy, tám phần tương tự Sở Thu Hi, vừa nhìn liền biết bọn họ là chị em.
"Liễu Liễu, đây là em trai của Thu Hi hả?"
"Dễ thương quá, trông rất giống Thu Hi."
Hoàng Liễu Liễu có hơi bất đắc dĩ nói:
"Sinh ra một tên quỷ nghịch ngợm, cậu xem vừa đi học về không chịu làm bài tập đã náo loạn đòi máy chơi game."
"Gần đây thành tích giảm xuống không ít, còn không chịu cố gắng."
"Hoàn toàn không sánh bằng chị của nó."
Sở Tiêu Tiêu chu môi, bây giờ cậu chỉ quan tâm đến pokemon của mình, nhưng sau khi nhìn thấy dì Tĩnh Vân kia, lời nói muốn đòi lại máy chơi game lập tức dừng lại, dì Tĩnh Vân là dì xinh đẹp này? Chị? Tại sao dì ấy trông có hơi giống Tiểu Bạch!!!
Khương Tĩnh Vân nâng tay lên sờ đầu Sở Tiêu Tiêu.
"Con là Tiêu Tiêu hả, đúng là một cậu bé đáng yêu đẹp trai."
Sở Tiêu Tiêu chớp chớp đôi mắt to tròn, gương mặt đỏ bừng.
------
Dịch: MBMH Translate