Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 617 - Chương 617: Anh Rể Không Phải Là Đàn Ông Sao?

Chương 617: Anh Rể Không Phải Là Đàn Ông Sao? Chương 617: Anh Rể Không Phải Là Đàn Ông Sao?

"Dì? Dì là chị của Tiểu Bạch?"

Khương Tĩnh Vân cũng cười nói:

"Con cũng biết Tiểu Bạch nhà dì? Dì là mẹ của Tiểu Bạch."

"Xin lỗi con, máy chơi game của con trong phòng dì."

"Dì ở trong biệt thự có hơi buồn chán, thấy trong máy chơi game có một trò chơi bi - a, cho nên nhịn không được mà cầm lấy chơi."

Sở Tiêu Tiêu hoàn toàn không dám tin, há hốc miệng nói:

"Dì...dì là mẹ của Tiểu Bạch?"

"Xinh đẹp và trẻ quá, con không nhịn được mà thích luôn rồi."

Hoàng Liễu Liễu thấy con trai mình như thế liền nói:

"Chẳng lẽ mẹ con không trẻ, không xinh đẹp? Sao mẹ chưa bao giờ nghe con khen mẹ vậy."

Sở Tiêu Tiêu nhìn Hoàng Liễu Liễu, gương mặt tràn đầy sự ghét bỏ:

"Mẹ sắp trở thành phụ nữ lố tuổi đã có chồng rồi còn giả bộ làm người trẻ."

Hoàng Liễu Liễu...trực tiếp bùng nổ.

"Bùm bùm bùm."

Sở Tiêu Tiêu ôm đầu chó chạy ra ngoài phòng khách.

"Tên tiểu tử thúi."

Ngay lúc này, Sở Thu Hi và Hạ Tiểu Bạch tới biệt thự, Sở Tiêu Tiêu đang ôm đầu chó chạy trốn đâm phải bọn họ.

Sở Tiêu Tiêu thấy chị mình như thấy được cứu tinh, trực tiếp nhào tới ôm eo cô, làm nũng, nói.

"Chị!...Chị gái ơi, mẹ đánh em!"

"Hung ác như vậy coi chừng có nếp nhăn đó."

Hoàng Liễu Liễu...nhéo lỗ tai.

"A a, đau đau...Mẹ ơi, lỗ tai sắp hư rồi."

Sở Tiêu Tiêu nức nở la lên.

Sở Thu Hi cũng tức giận kéo tiểu tử kia:

"Em lại làm mẹ giận...xứng đáng bị đánh."

"Chị không cứu đâu, tự mình lăn đi chơi đi."

Cô cười khúc khích nhìn Hạ Tiểu Bạch, nói:

"Tiểu Bạch, chúng mình đi sang đây đi. Đêm nay anh ở lại qua đêm nhé. Hai mẹ đã sắp xếp phòng xong rồi."

Hạ Tiểu Bạch cũng sờ đầu chó Sở Tiêu Tiêu, kéo lấy cánh tay trắng như tuyết của Sở Thu Hi đi lên lầu.

Thiệt kìa!!!

Sau khi chị gái quen bạn trai liền không thích mình nữa. Nếu là trước kia, chị gái chắc chắn sẽ nói giúp mình.

Đúng rồi! Có cha ở đây, sao chị lại dám dẫn Hạ Tiểu Bạch về nhà!

Cậu nhìn chằm chằm bóng lưng Hạ Tiểu Bạch, phát hiện mông của Tiểu Bạch thật sự rất to, còn to hơn chị gái.

Con trai sao có thể có cái mông như thế được, một lát nữa cậu phải vạch trần chuyện này.

Sở Tiêu Tiêu cầm máy chơi game mà Khương Tĩnh Vân trả, mở pokemon lên.

Cậu có hẹn trao đổi pokemon với đám bạn.

Tới tận tám giờ tối, đồ ăn mới được làm xong.

Bọn họ trực tiếp mang đồ ăn ra bên ngoài sân.

Ánh trăng trên cao, sao lốm đốm đầy trời, gió thu thổi hiu hiu.

Hai con dê vẫn còn nằm trên vỉ nướng ngoài sân, mùi thịt lẫn cây thì là thơm ngút trời, ánh lửa cao cao tỏa sáng khắp nơi không cần phải bật đèn.

Trên bàn còn bày đủ loại rượu.

Lúc này, Hạ Văn Hải mới tới, ông mới vừa xuống máy bay đã lập tức chạy tới biệt thự.

Sở Vân Chính đứng trước cửa nghênh đón:

"Ai nha, sao anh Văn Hải tới trễ thế, chúng tôi chờ anh lâu lắm rồi đó."

Hạ Văn Hải chỉ khách sáo với Sở Vân Chính vài câu, vợ của mình quan trọng nhất.

"Đúng rồi, Tĩnh Vân đâu rồi?"

Sở Vân Chính vỗ vai Hạ Văn Hải, cười nói:

"Yên tâm đi, vợ của anh được vợ nhà tôi chăm sóc rất tốt."

"Điều anh phải quan tâm là vợ anh có bị nuôi béo lên không kìa."

Hạ Văn Hải im lặng nhìn Sở Vân Chính, chính là sợ vợ ông quá chăm lo cho vợ tôi.

Lúc này, Khương Tĩnh Vân cũng đi ra ngoài, bà nhìn thấy Hạ Văn Hải liền giơ hai cánh tay trắng nõn ra nghênh đón ông.

"Văn Hải!"

Hạ Văn Hải cũng đi tới kéo Khương Tĩnh Vân và trong lòng, hôn đôi môi đỏ của bà.

"Nhớ vợ muốn chết, để anh hôn mấy cái."

Gương mặt xinh đẹp của Khương Tĩnh Vân có hơi xấu hổ, gắt giọng nói:

"Được rồi, thả ra đi, nơi này còn có người khác đó."

"Đã là vợ chồng rồi còn sến sẩm như thế."

Hạ Tiểu Bạch đứng ở bên cạnh, cười nhẹ, trêu chọc:

"Wow, cha mới không gặp mẹ mấy ngày thôi mà đã không chờ nổi rồi hả?"

"Tiếc là mẹ đang mang thai, không thể lo cho cha được rồi."

Hạ Văn Hải thấy con gái của mình thì sờ đầu cô:

"Mấy ngày này có làm gì chọc giận mẹ con không đó?"

Hạ Tiểu bạch vỗ ngực nói:

"Đương nhiên là không rồi, có dì Liễu Liễu và con chăm, cha yên tâm đi."

Sở Vân Chính nhìn khung cảnh vui vẻ của gia đình bọn họ.

Ông nghĩ tới việc gả con gái nhà mình đi, e là sẽ không bằng lòng về nhà thăm cha.

Ông không muốn từ bỏ việc cho Tiểu Bạch ở rể.

Thậm chí nếu cần có thể đi tới Yên Kinh, tự mình thương lượng với ông nội của Hạ Tiểu Bạch.

Chỉ là một ông cụ thôi, Sở Vân Chính không tin mình không giải quyết được.

Sở Vân Chính nhận lấy con dao cắt thịt do đàn em đưa tới rồi đi về phía con dê nướng, rất hài lòng nhìn kiệt tác của mình.

Ông trực tiếp cắt một cái đùi dê lớn đưa tới trước mặt Hạ Tiểu Bạch, ôm cổ cô cười ha hả.

"Con rể tốt, mau nếm thử đùi dê nướng cha vợ làm, chắc chắn là ngon tuyệt.”

"Cha học từ sư phụ đỉnh nhất đó ~ "

"Quá trình làm vô cùng đơn giản, nhưng quả thật rất tốn thời gian công sức.”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment