Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 618 - Chương 618: Anh Rể Con Tất Nhiên Là Nam Tử Hán Rồi

Chương 618: Anh Rể Con Tất Nhiên Là Nam Tử Hán Rồi Chương 618: Anh Rể Con Tất Nhiên Là Nam Tử Hán Rồi

"Nguyên liệu chính là dê Mông Cổ cần phải được vận chuyển trực tiếp từ Mông Cổ tới đây.”

"Loại dê này là loại thích hợp nhất, trước hết phải làm sạch nội tạng, ướp muối, vừng, bột tiêu, thì là, hồi, bột hoa tiêu, bột mì, bột ngọt, sau đó dù tay xoa đều mới có thể thấm vị.”

"Sau đó dùng than không khói đốt lửa lớn, đợi lửa tắt rồi thì mới nướng bằng hơi nóng còn lại, nhất định phải đậy kín và trở liên tục để bảo đảm nướng được đều, nướng cho đến mặt ngoài thật vàng kêu tách tách và rỉ mỡ ra.”

"Ngay lập tức cắt nó ra và cắn một miếng, dưới thời tiết trong lành cuối thu có thể nếm được món ngon như thế này chính là tuyệt nhất trên đời, ngay cả thần tiên nhìn cũng hâm mộ.”

"Không tin con cứ hỏi Tiêu Tiêu, cuối thu năm nào nhà ta cũng tổ chức tiệc dê cả con.”

Hạ Tiểu Bạch nhìn Sở Vân Chính đặt chiếc đùi dê vào chén lớn.

Da dê vàng đều, còn rỉ mỡ kêu xì xì, sau khi được nướng lửa tân thịt dê đã tỏa mùi thơm ra bốn phía, nhờ thêm muối tiêu và thì là nên hương vị càng đậm đà hơn.

Chỉ cần ngủ nhẹ một chút thì mùi thơm đặc trưng của thịt đã thấm vào tận tim gan.

Cô chỉ nhìn một cái đã chảy nước bọt cuồn cuộn.

Cái miệng anh đào không nhịn được mà cắn một cái, lập tức bị nóng đến mức suýt chút nữa đã phun ra, trơn mềm, giòn rụm, đậm đà, tê cay.

ヾ(≧o≦)〃

Tất cả hương vị đều bùng nổ, mùi thịt nướng tràn đầy từ đầu lưỡi đến khoang miệng.

"Ngon, ngon.” Cô không thể không giơ ngón tay cái.

Sở Vân Chính thấy thế lập tức có cảm giác thành tựu.

Thời khắc hạnh phúc nhất của đầu bếp chính là được nghe thực khách ca ngợi món ăn của mình ngon.

"Ha ha con rể thích thì ăn nhiều một chút, tuyệt đối bao no."

Sở Tiêu Tiêu cũng chảy nước miếng: “Cha, con cũng muốn một cái đùi dê nướng, lớn hơn của Tiểu Bạch ấy.”

Sở Vân Chính cũng vui vẻ xoa cái đầu nhỏ của Sở Tiêu Tiêu.

"Có ngay, cha sẽ cắt cho Tiêu Tiêu một cái đùi dê lớn.”

Mấy tên vệ sĩ đứng bên cạnh đã thèm đến mức chảy nước miếng, không ngừng chùi miệng.

Phải biết là vì món dê nướng nguyên con này mà bọn họ chưa có hạt cơm nào trong bụng, người nào cũng đói ‘ọc ọc ọc’, ngửi mùi thịt nướng như thế này ai mà chịu cho nổi.

Sở Vân Chính thấy vậy cũng nói: “Các cậu cắt nửa con dê vào trong biệt thự ăn đi, hai nhà chúng ta muốn nói chuyện.”

"Đừng ở đây cản trở, nước bọt sắp chảy đầy đất rồi.”

Mấy tên vệ sĩ thấy thế thì lập tức đem nửa con dê lớn bỏ vào mâm.

Một vệ sĩ trong đó xoa xoa tay nhìn chằm chằm vào mấy bình rượu trên bàn cách đó không xa.”

"Cái kia... có thể xin ít rượu hay không, ăn thịt dê nướng cần có đồ giải khát.’

Sở Vân Chính hơi không kiên nhẫn: "Lấy hai bình đi, đừng nên uống say.”

"Được ạ.” Mấy tên vệ sĩ lập tức lấy một bình Mao Đài và một bình Remy Martin XO đi vào biệt thự.

Đi nhanh còn hơn gió, lập tức không còn bóng người.

Sở Thu Hi dáng vẻ như hổ đói của Hạ Tiểu Bạch, miệng dính toàn dầu mỡ.

Sở Tiêu Tiêu cũng không khác gì… chẳng còn chút hình tượng nào.

"Tiểu Bạch ăn chậm một chút, đã nói bao nhiêu lần rồi, phải nhã nhặn.”’ Sở Thu Hi tức giận nhìn Hạ Tiểu Bạch nói.

Cái miệng Hạ Tiểu Bạch phồng lên như một con hamster, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Sở Thu Hi, hỏi.

"Hết cách rồi, cha vợ làm dê nướng nguyên con ăn quá ngon, đây là lần đầu tiên anh ăn dê nướng ngon như vậy.”

"Ngon hơn nhiều so với mấy quán bên ngoài.”

Sở Vân Chính cũng nhìn Sở Thu Hi nói: “Con gái à, chúng ta là đàn ông, khác với phụ nữ các con.”

"Ăn cái gì cũng phải ăn như gió cuốn, tay trái cầm miếng thịt lớn, tay phải cầm chén rượu lớn, cần gì đẹp.”

"Cũng không giống phụ nữ các con, ăn cái gì cũng phải xem lượng đường rồi calo, còn nhai nuốt từ từ, chẳng có nghĩa lý gì.”

Sở Vân Chính cũng cầm trên tay một cái đùi dê lớn, là cái lớn nhất ở đây.

Dáng vẻ cũng không khá hơn chút nào so với Sở Tiêu Tiêu và Hạ Tiểu Bạch, miệng đầy dầu mỡ… Thỉnh loảng còn liếm liếm tay.

Vào lúc này đột nhiên Sở Tiêu Tiểu phát biểu một câu: “Nếu Tiểu Bạch là nữ thì sao?”

Lập tức tất cả mọi người ở đây ngoại trừ Sở Vân Chính đều đưa mắt lên nhìn Sở Tiêu Tiêu.

Sở Tiêu Tiêu cũng phát hiện có gì đó không ổn, nhìn phản ứng của bọn họ, chẳng lẽ mình đoán đúng rồi?

Tiểu Bạch thật sự là con gái?

Đã là con gái mà còn ở bên cạnh chị gái mình?

Sở Vân Chính lập tức vỗ đầu Sở Tiêu Tiêu: “Thằng nhóc nhỏ này nói linh tinh cái gì đó, anh rể con tất nhiên là nam tử hán rồi.”

Dĩ nhiên là ông sẽ không chấp nhận mình thất bại dưới tay một đứa ẻo lả.

Nếu như Hạ Tiểu Bạch thật sự là con gái, chẳng phải chuyện này có nghĩa là ông bị phụ nữ đánh bại sao?

Không thể chấp nhận, tuyệt đối không thể chấp nhận.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment