Mà một đứa con gái như nó sao lại yêu đương với con gái mình chứ.
Phải biết phụ nữ không hề có món đồ chơi kia, làm sao thỏa mãn được người còn lại…
Ba người Hoàng Liễu Liễu, Khương Tĩnh Vẫn và Hạ Văn Hải đều hai mặt nhìn nhau.
Không biết có nên nói cho Sở Vân Chính biết chuyện Hạ Tiểu Bạch là con gái hay không.
Sở Thu Hi có suy tính riêng….nhất định phải đăng ký kết hôn với Tiểu Bạch trước rồi mới nói cho cha biết, đến lúc đó ông già có muốn đổi ý cũng không được.
Cô lắc đầu với ba người rồi đưa tay ra nắm lỗ tai Sở Tiêu Tiêu: “em ăn thì cứ ăn đi, nói nhảm như vậy làm gì.”
"Có phải ngứa mình rồi không, cũng lâu rồi chị chưa đánh chú?”
Sở Tiêu Tiêu bị kéo lỗ tai kêu đau liên tục: “Chị gái đại nhân tha mạng, đau đau đau."? °(? ? ? ﹏? ? ? )°
"Em chỉ nói có xíu thôi mà.”
"Chị nhìn anh rể đi, anh ấy đẹp đến mức không phân biệt được là nam hay nữ.”
"Em chỉ đoán bừa mà thôi, mọi người trừng mắt với em làm gì, chẳng khác nào chột dạ.”
Cậu ta nói vậy cũng làm Sở Vân Chính cũng nhận ra gì đó, sao vợ ông và anh chị sui cũng có vẻ kỳ lạ.
“Anh chị sui, chuyện này là thế nào? Đừng nói Tiêu Tiêu nhà tôi nói trúng đấy?”
"Chắc là Tiểu Bạch sẽ không nữ giả nam lừa gạt tôi chứ.”
Trong nhất thời Hạ Văn Hải và Khương Tĩnh Vân không biết mở miệng như thế nào.
Hạ Tiểu Bạch nuốt nước bọt, chẳng lẽ hôm nay không lừa được nữa? Vừa định lên tiếng thì Sở Vân Chính cười ha hả.
“Ha ha, xem dáng vẻ khẩn trương của mọi người kìa, bị tôi hù rồi sao?”
"Tất nhiên là tôi biết Tiểu Bạch không phải là con gái, phải biết tôi và Tiểu Bạch từng dắt chim đi dạo dưới trăng.”
“Lúc đó chúng tôi còn đứng ở đầu thuyển thi xem ai tiểu xa hơn.”
“Sau đó…. thì tôi uống nhiều rượu quá nên không nhớ rõ, dù sao cũng có chuyện như thế.”
"Nếu là một đứa con gái sao có thể đồng ý đứng ở đầu thuyền với tôi thi xem ai tiểu xa hơn chứ, mọi người nói có đúng hay không."
"Mặc dù tôi cũng biết Tiểu Bạch lớn lên giống con gái, nhưng tôi không ngại, chỉ cần có con voi nhỉ cho tôi cháu ngoại ôm là được.”
"Cho nên anh chị sui cũng không cần lo lắng.”
Hạ Văn Hải cũng chỉ có thể gật gật đầu... Thế nhưng Tiểu Bạch nhà ông cũng không có chú voi con mà….
Sở Thu Hi cũng thở ra một hoi, xem ra não ông già cũng không suy nghĩ quá xa.
Cô lên tiếng giải thích: “Lúc đó con cũng có mặt, sau đó thấy hai người họ đứng ở đầu thuyền quá nguy hiểm mà cả hai đều say khướt nên mới ngăn cản kịp thời.”
Hoàng Liễu Liễu cũng cười khẽ: “Mấy chuyện này qua cả rồi, chúng ta vẫn nên bàn về hôn sự của Thu Hi và Tiểu Bạch thôi.”
Bà cũng nhìn Sở Tiêu Tiêu nghiêm khắc nói: “Nếu con còn dám nói bậy mẹ sẽ quất con một trận.”
Đại khái Sở Tiêu Tiêu đã đoán ra gì đó, tối nay còn nhiều thời gian, đến lúc đó nhất định phải vạch trần Tiểu Bạch xem anh/chị ta là nam hay nữ.
Nếu chị gái đại nhân cưới được một chị gái xinh được thì chẳng phải mình sẽ vui sướng gấp đôi hay sao.
"Từ giờ trở đi chúng ta chính là người một nhà, phải tổ chức nhiều bữa tiệc như thế này một chút để mọi người giao lưu nhiều hơn.”
Sở Vân Chính là uống nhiều đến mức mặt đỏ tới mang tai, đưa tay giơ một chén Mao Đài lên đứng bật dậy gào thét.
"Anh Hạ… không phải tôi xem thường anh, nhưng anh đừng làm việc ở công ty kia nữa đến công ty của tôi đi. Anh làm văn phòng ở đó lâu như vậy có đến công ty của tôi cũng không khác gì.”
"Để tôi sắp xếp cho anh một chức vụ, đi theo tôi thì tiền lương không thành vấn đề, chúng ta cũng phải suy tính cho tương lai của mấy đứa nhỏ.”
"Như vậy thì sau này mọi người sẽ có càng nhiều cơ hội họp mặt với nhau như thế này.”
"Nếu sau này Thu Hi có sinh con thì cũng tiện chăm sóc.”
Hạ Văn Hải cũng uống khá nhiều, dáng vẻ đàn ông say rượu.
Nhưng ông còn giữ được tỉnh táo, sao có thể không nhìn ra những tính toán của Sở Vân Chính.
Ông mượn sự say rượu nói: “Anh Sở? Anh bảo tôi đến công ty anh làm là muốn để tôi và vợ chuyển đến đây ở sao?”
“Sau khi Tiểu Bạch kết hôn, cũng chuyển vào nhà các người à?”
"Tôi cho anh biết, Hạ Văn Hải tôi tuyệt đối sẽ không ăn nhờ ở đậu."
"Huống chi Tiểu Bạch nhà chúng tôi trắng trẻo thông minh, chắc chắn sẽ có môi trường tốt hơn, vùng Tô Nam này không giữ chân nó được.”
"Chẳng lẽ Tiểu Bạch chưa nói với các người con bé chuẩn bị đến nhà ông nội ở Yên Kinh phát triển sao?”
Đôi mắt xinh đẹp của Sở Thu Hi cũng nhìn về phía Sở Tiểu Bạch với vẻ nghi hoặc.
Anh ấy chưa từng nói chuyện này với cô mà? !
Đến một nơi xa như Yên Kinh để phát triển, sau này các cô gặp nhau kiểu gì?
Công ty cô bên này cũng vừa mới triển khai một dự án mới, càng không thể đi đâu được.
Sở Thu Hi nắm tay Hạ Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, anh chuẩn bị đến Yên Kinh phát triển sao? Sao em chưa từng nghe anh nói?”
Hạ Tiểu Bạch vẫn luôn không biết nên mở miệng nói với Sở Thu Hi như thế nào.
Cô nhìn Sở Thu Hi mỗi ngày đều làm việc kiếm tiền như vậy mà bản thân mình lại sống như một con cá ướp muối để cô ấy nuôi.
Đã từng là một người đàn ông, lòng tự trọng của cô tuyệt đối không cho phép để một người phụ nữ nuôi mình.
------
Dịch: MBMH Translate