Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 620 - Chương 620: Chuyện Này Không Cần Làm Phiền Cha Vợ

Chương 620: Chuyện Này Không Cần Làm Phiền Cha Vợ Chương 620: Chuyện Này Không Cần Làm Phiền Cha Vợ

Mặc dù ăn bám rất tốt nhưng đàn ông đích thực mới làm như vậy.

Hạ Tiểu Bạch vuốt ve gương mặt mềm mại của Sở Thu Hi, cô nói dịu dàng như đùa.

“Ông nội anh muốn để anh đến Yên Kinh học tập một chút, anh nghĩ tốt nghiệp rồi cũng rảnh rỗi nên quyết định đi thử xem sao.”

"Nếu anh không tung hoành được mà đen mặt trở về thì đến lúc đó hy vọng Thu Hi đừng ghét bỏ anh.”

Trong lòng Sở Thu Hi không muốn Hạ Tiểu Bạch đến Yên Kinh, dù sao cô cũng có năng lực nuôi một tiểu tiên nữ.

Tiểu tiên nữ chỉ cần giúp mình làm ấm giường và thỏa mãn tất cả nhu cầu của mình là được.

Cô nói với ánh mắt khẩn cầu: “Em biết em là một người phụ nữ ích kỷ. Em nhìn ra được trong lòng Tiểu Bạch đã quyết, nhưng em vẫn muốn nói một câu, anh không đi có được không.”

“Anh chỉ cần ở bên cạnh giúp đỡ em, ngày nào chúng ta đều có thể ở bên nhau không được sao?”

Sở Vân Chính cũng nhanh chóng trả lời, ông ta còn muốn Hạ Tiểu Bạch ở rể, sao có thể để nó bay xa như vậy.

Nếu như con gái hành động theo cảm tính muốn theo nó đến Yên Kinh thì chẳng phải mình muốn khóc cũng không có chỗ khóc à.

"Tiểu Bạch nghe cha vợ nói một câu, xã hội hiểm ác. Thanh niên như mấy đứa chưa từng trải qua đau khổ của cuộc đờn nên cho rằng lập nghiệp làm ăn rất đơn giản.”

"Cha đã từng điều tra, trước mắt xác suất người trẻ tuổi ra lập nghiệp thành công chưa đến ba mươi phần trăm.”

"Trong đó đại đa số cũng chỉ ấm no ở mức trung bình.”

"Cực kỳ ích người đạt đến mức đại phú đại quý, chuyện này không chỉ cần có năng lực của bản thân mà còn cần các mối quan hệ, hơn nữa không thể thiếu vận may.”

"Bây giờ cha vợ đã có nền tảng tốt như vậy để con phát triển, sao con lại không nhận?”

"Cha đã nghĩ ký, sau khi tốt nghiệp con đến công ty của Thu Hi đi, hai người cùng nhau cố gắng lập thành tích.”

"Cha sẽ triệu tập tổng bộ tập đoàn cho các con, nhưng sau khi đến tổng bộ có thể leo cao bao nhiêu thì cha sẽ không thiên vị bất kỳ người nào.”

"Trước mắt cha không có ý định tuyển người nối nghiệp tập đoàn, cũng không cần kế nghiệp theo truyền thống cha truyền con nối, tất cả đều xem năng lực.”

"Kết quả bết bát nhất chính là cả hai đứa đều không có năng lực tiếp quản tập đoàn.”

"Nếu vậy thì cha cũng chỉ có thẻ chọn ra nhân tài từ trong công ty, các con giữ cổ phần cũng đủ sống cả đời giàu có.”

Đương nhiên là Hạ Tiểu Bạch biết ông ta và Thu Hi thật sự quan tâm tới mình nhưng cô vẫn nói.

“Chuyện này con đã quyết định xong từ lâu, mọi người đừng khuyên nữa.”

Sở Thu Hi nhìn ánh mắt kiên định của Hạ Tiểu Bạch, biết mình nhiều lời vô ích.

Cô nhếch môi đỏ gợi cảm, gương mặt xinh đẹp hiện lên biểu cảm không muốn.

"Đến Yên Kinh cũng không phải là không thể được, nhưng anh nhất định phải th không được dính tới hoa cỏ ong bướm.”

Hạ Tiểu Bạch thấy Sở Thu Hi đồng ý thì lập tức vui vẻ ôm lấy cô, ôm thật chặt cơ thể mềm mại, hôn lên trán cô rồi đưa mũi ngửi từng mùi hương trên mái tóc cô gái.

"Vợ Thu Hi yên tâm đi, nhân phẩm của Hạ Tiểu Bạch anh em còn không hiểu sao, chắc chắn sẽ không đụng tới hoa cỏ ong bướm.

(nhưng nếu đám hoa hoa cỏ cỏ kia chủ động dính tới thì Hạ Tiểu Bạch cũng không thể bảo đảm…”

Sở Thu Hi nuốt nước bọt nói: “Nhớ kỹ đó, chỉ cần em rảnh sẽ đến Yên Kinh đột xuất để kiểm tra cuộc sống của anh.”

"Nếu như để em biết anh làm ra chuyện gì đó với hồ ly tinh thì em tuyệt đối sẽ không tha cho anh, đạo cụ sẵn sàng.”

Hạ Tiểu Bạch lau mồ hôi trên trán, cô thật sự không thể chịu nổi mấy đạo cụ lòe loẹt mà Sở Thu Hi giấu kia.”

Mặc dù các cô chưa từng dùng, nhưng mỗi lần nhìn thấy đều sợ hãi trong lòng.

Thật sự sẽ bị đâm chết.

Sở Vân Chính thấy con gái dễ dàng đồng ý với Hạ Tiểu Bạch như vậy thì lập tức cảm thấy bất đắc dĩ.

Cô quá tin tưởng đàn ông rồi.

Ra ngoài xã hội phồn hoa có mấy người chịu được sự quyến rũ của phụ nữ, trừ phi người đàn ông kia chính là Sở Vân Chính.

Ông lên tiếng hỏi: “Đúng rồi, ông nội con để con đến Yên Kinh chuẩn bị làm cái gì, ở Yên Kinh cha vợ cũng quen không ít đối tác làm ăn, nếu cần giúp đỡ thì cha có thể nói với bọn họ một tiếng.”

Hạ Tiểu Bạch lắc đầu: "Chuyện này không cần làm phiền cha vợ.”

"Ông nội con là người Yên Kinh, các mối quan hệ cũng rất rộng, ông ấy sẽ xử lý tốt.”

Sở Vân Chính có phần không vui: “Ở Yên Kinh lâu có làm được gì, tiểu Bạch đừng trách cha vợ nói khó nghe.”

"Rốt cuộc thì ông nội con chỉ là một ông già, ông ấy có quen biết với mấy chú mấy thím nhảy múa ở quảng trường cũng vô dụng.”

"Suy cho cùng xã hội này chỉ có tiền, có tiền thì có quan hệ, không có tiền không có lợi ích thì giao thiệp gì cũng chưa vững chắc.”

"Chẳng lẽ con chưa nghe nói: Bần cư phố xá sầm uất không người hỏi, giàu ở thâm sơn có bà con xa."

"Gần đây cha cũng chuẩn bị đến Yên Kinh công tác, đến lúc đó đi với con gặp ông nội, tiểu hiểu chút tin tức.”

"Ngược lại cha cũng muốn xem xem ông nội con sắp xếp công việc gì mà lại tốt hơn việc của tập đoàn.”

Hạ Tiểu Bạch không nói.

Sở Thu Hi thấy dáng vẻ tự tin của ông già mình thì cũng bó tay rồi.

Ông nội của Hạ Tiểu Bạch chính là thái thượng hoàng nhà họ Hạ, một trong năm gia tộc lớn nhất.

Cô cũng không nói ra, vì cô cũng rất muốn xem dáng vẻ kinh ngạc của cha mình sau này.

Cảnh tượng Sở Thu Hi đang tưởng tượng chính là: Chắc chắc chắn ông sẽ cúi đầu tự xưng là Tiểu Sở để lấy lòng đối phương.

Nghĩ lại thì cũng thấy khôi hài.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment