Hạ Văn Hải uống một ngụm Mao Đài lớn.
Vì nguyên nhân hoàn cảnh gia đình nên lâu lắm rồi ông mới được uống Mao Đài một cách trọn vẹn, sợ không uống nhiều một chút sẽ thiệt thòi nên uống ‘ực ực ực’ từng ngụm lớn.
Khương Tĩnh Vân thấy vậy, bất đắc dĩ nhìn ông nhẹ nhàng nói.
“Văn Hải uống ít thôi, gan của anh không tốt như anh nghĩ đâu.”
Hạ Văn Hải xua tay, đúng bật dậy.
"Anh nói cho vợ biết, trong mấy anh em, tửu lượng của anh là tốt nhất.
"Hoàng tử nhỏ thích uống rượu.”
"Ba người bọn họ cùng nhau uống cũng không so được với tửu lượng của mình anh.”
"Uống thêm hai bình cũng không thành vấn đề.”
Sở Vân Chính mới nhớ Hạ Tiểu Bạch có nói mấy người chú của cô sẽ không ủng hộ việc ở rể.
Ông nấc một cái rồi nói: “Anh Hạ, anh còn nhớ lần trước tôi có nói với anh chuyện để Tiểu Bạch ở rể nhà họ Sở không?”
“Anh nói chắc chắn mấy người chú và ông nội của Tiểu Bạch sẽ không đồng ý.”
"Theo tôi nghĩ, nhân lúc đến Yên Kinh với Tiểu Bạch, sẵn tiện đi bàn bạc với bọn họ.”
"Anh cảm thấy thế nào."
Sở Thu Hi đã không biết nói thế nào: "Cha, cẩn thận đá trúng ván sắt.”
Sở Vân Chính chẳng hề để ý: “Đàn ông nói chuyện, phụ nữ yên lặng cho cha.”
Sở Thu Hi lập tức tức giận phồng má, không thèm nói nữa, để ông ấy giả vờ rồi đá trúng hợp kim titan đi.
Hạ Văn Hải nghe Sở Vân Chính nói muốn đi nói chuyện với cha mình về chuyện ở rể của Tiểu Bạch thì trực tiếp phụt cười…. trực tiếp phun rượu lên mặt ông t a.
Càng không kiêng kỵ gì mà trực tiếp cười to, chỉ vào Sở Vân Chính, hahahahaha.
"Anh! Anh muốn đàm phán với ông già nhà tôi ư.”
"Ha ha ha "
"Được lắm, người trả tuổi, tôi ủng hộ anh đến đàm phán với ông già của tôi.”
"Nếu ông già đồng ý thì tôi sẽ ủng hộ anh, chắc chắn anh là người rất có tiền đồ.”
Sở Vân Chính nghe vậy cũng cực kỳ vui vẻ, trong mắt ông ta, ông lão rất dễ đối phó.
Còn mấy người chú của Tiểu Bạch cũng thế, chỉ cần cho bọn họ ít tiền thì vui mừng còn không kịp, nói không chừng sẽ còn quỳ lạy mình.
"Cứ quyết định vậy đi lão Hạ, đến lúc đó cũng đừng vì không nỡ xa con mà đổi ý đấy.’
Hạ Văn Hải xua tay: “Tuyệt đối không đổi ý, anh có thể đả động cha tôi và mấy người anh em thì đó là bản lĩnh của anh.”
Hoàng Liễu Liễu nhìn về phía Hạ Tiểu Bạch khẽ cười.
"Đúng rồi Tiểu Bạch, con định lúc nào đi đăng ký kết hôn với Thu Hi?”
Hạ Tiểu Bạch nhìn về phía Sở Thu Hi, chớp chớp đôi mắt to tròn xinh đẹp.
"Nếu như Thu Hi đồng ý thì ngày mai chúng con đi đăng ký luôn cũng được.”
Sở Thu Hi cũng cảm thấy ngọt ngào, rụt đầu dựa vào vai Hạ Tiểu Bạch: “Tất nhiên là em muốn càng sớm càng tốt rồi.”
"Hay là ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn luôn đi?”
Hạ Tiểu Bạch cưng chiều cô, đầu ngón tay chạm vào cái mũi nhỏ: “Vậy thì sáng mai đi.”
Gương mặt xinh đẹp tuyệt vời của Sở Thu Hi tràn ngập hạnh phúc “Ừ” một tiếng.
Cả hai gia đình đều vô cùng vui vẻ cạn ly thêm lần nữa.
Chỉ có Sở Tiêu Tiêu đang mở căng đôi mắt uống Cocacola, ánh mắt đều tập trung chú ý tới từng hành động của ‘anh rể’ xinh đẹp này.
... ... .
Mãi đến khi trời gần sáng buổi tiệc này mới kết thúc.
Hạ Văn Hải và Sở Vân Chính đã kề vai sát cánh xưng huynh gọi đệ.
"Ông anh Hạ à, sau khi Tiểu Bạch và Thu Hi kết hôn thì chúng ta chính là người một nhà, có khó khăn gì cứ nói thẳng, đừng ngại."
Hạ Văn Hải gật gù, dáng vẻ đắc ý.
"Anh Sở Vân huynh... Không phải tôi muốn nói anh, nhưng trước khi anh đi Yên Kinh tốt nhất nên an bài hậu sự cho tốt, tôi sợ trong nhất thời anh không về ngay được.”
Sở Vân Chính: “Tại sao vậy anh Hạ? Anh đã đến Yên Kinh rất nhiều lần, bạn bè cũng nhiều, đi về đều đơn giản mà.”
Hạ Văn Hải: “Ha ha, tôi đã nói với anh rồi đấy, tới lúc đó cũng đừng nói anh Hạ này không chịu nhắc nhở anh, tự giải quyết cho tốt nhé.”
Hạ Văn Hải nói xong thì vỗ vai Sở Vân Chính rồi trực tiếp ôm Khương Tĩnh Vân.
"Tĩnh Vân, những ngày này không được em ôm ngủ anh rất cô đơn, ngày nào cũng mất ngủ, đêm nào cũng nhớ tới mùi thơm của em.”
"Tôi nay nhất định em phải ôm anh, dỗ anh nha ~ "
Khương Tĩnh Vân ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người ông, trên mặt bà toàn là biểu cảm ghét bỏ, nhưng lại không thể làm gì.
"Được rồi, được rồi, mau đi tắm cho tỉnh táo lại đi, thối như thế này thì đừng ôm em.”
"Liễu Liễu, em đỡ Văn Hải về phòng trước, chị và anh sui cũng cẩn thận một chút.”
Hoàng Liễu Liễu và Sở Thu Hi cùng nhau đỡ Sở Vân Chính.
"Cha... Cẩn thận bậc thang dưới chân….Coi chừng sấp mặt giữa đường.”
Hoàng Liễu Liễu: "Đã bảo anh đừng uống nhiều như vậy, để lát nữa em nấu canh giải rượu cho hai người.”
Sở Vân Chính trực tiếp xua tay cản lại: “Hai người phụ nữ thì biết cái gì, sự lãng mạn của đàn ông chính là cùng nhau uống rượu tán gái.”
"Tôi không cần hai người phụ nữ các người đỡ, để Tiểu Bạch tới dìu tôi, hôm nay hai chúng tôi sẽ ngủ chung, tôi muốn tâm sự với Tiểu Bạch.”
------
Dịch: MBMH Translate