Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 622 - Chương 622: Anh Rể Mở Cửa Ra

Chương 622: Anh Rể Mở Cửa Ra Chương 622: Anh Rể Mở Cửa Ra

Sở Thu Hi và Hoàng Liễu Liễu liếc nhay, suýt chút nữa đã tức giận đến mức ném tên to con này xuống đất.

Hoàng Liễu Liễu cười nói: "Vân Chính, anh ra ngoài uống rượu thường xuyên tán gái à?”

Sở Vân Chính cười ha ha, nói một cách kiêu ngạo.

“Lúc còn trẻ vừa bảo ra ngoài uống rượu thì không biết có bao nhiêu thiếu nữ quấn lấy tôi.”

"Các ngươi không biết, năm đó tôi ra xã hội, tất cả mọi người đều gọi tôi là hoàng tử tình trường.”

"Mấy cô gái kia mà nhìn thấy cơ thể của tôi đều chảy nước miếng.”

Sở Thu Hi muốn lớn tiếng bảo ông ta ngậm miệng.

"Cha, cha đừng nói nữa, trong tủ lạnh vẫn còn mấy trái sầu riêng đấy.”

Hoàng Liễu Liễu đã tức giận không chịu nổi: “Tôi lấy ông nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên nghe ông kể về chuyện tán gái khi còn trẻ.”

"Lại đây nói tiếp nào, tối nay nhân lúc ông uống vui vẻ như vậy, chúng ta trở về phòng chậm rãi trò chuyện."

Khi đến của phòng Hoàng Liễu Liễu đã thở phì phò, dù tính tình của bà có tốt cũng không nhịn được muốn đánh người. (? ? °? ? д°

Sở Vân Chính say khướt vẫn đang huyên thuyên khoe khoang sự tích tán gái thời trai trẻ của mình.

"Thu Hi, con đi về phòng với Tiểu Bạch đi, cha con để mẹ lo được rồi.”

Sở Thu Hi nhìn thoáng qua cha mình còn đang khoe khoang, chỉ hi vọng ngày mai ông còn có thể khỏe mạnh.

"Được rồi, con về với Tiểu Bạch, mẹ nhẹ tay một chút…”

Hạ Tiểu Bạch nằm trên sô pha ngoài phòng khách, hôm nay cô cũng không uống bao nhiêu rượu nên chỉ hơi say mà thôi, khuôn mặt trắng nõn hơi ửng đỏ diễm lệ như hoa đào nở rộ.

Tuy nhiên do uống quá nhiều Coca Cola nên cô cảm thấy hơi buồn tiểu, vào đến nhà vệ sinh thì phát hiện bên trong có người.

Đợi suốt một hồi……thì không nhịn nổi nữa chuẩn bị lên nhà vệ sinh lầu hai giải quyết, nhưng lúc này cửa được mở ra, là Sở Tiêu Tiêu.

Sở Tiêu Tiêu gặp Hạ Tiểu Bạch, gương mặt nhỏ cũng hiện lên vẻ bất ngờ: “Anh rể?”

Cậu ta cứ như vậy nhìn chằm chằm nhan sắc kiều diễm của Hạ Tiểu Bạch, nhìn thế nào cũng thấy giống một cô gái xinh đẹp mê người.

Hạ Tiểu Bạch đã gấp đến mức đưa tay che giữa hai chân, đôi chân thon dài cũng kẹp chặt, mắc cỡ đỏ mặt cắn răng nói.

"Tiêu Tiêu có thể tránh ra một bên không, anh muốn đi tiểu.”

Sở Tiêu Tiêu cũng chủ động né qua một bên: “À à, vậy anh vào đi.”

Hạ Tiểu Bạch cảm thấy bàng quang của mình muốn nổ rồi, ở phương diện này thì con gái không nhịn được như con trai, nếu không nhịn được mà mất kiểm soát thì mất mặt lắm.

Cô bước nhanh đi vào toilet đóng cửa lại, ngồi trên bồn cầu, tiếng nước chảy tích tách, lập tức cảm thấy như xuân đến trăm hoa đua nở.

Cánh môi anh đào đỏ mọng ướt át thở phào nhẹ nhõm, suýt chút nữa đã tè ra quần.

Trong lúc cô muốn lấy khăn giấy lau thì mới phát hiện đã hết khăn….. tệ nhất là trong người cô cũng không mang theo.

Sở Tiêu Tiêu vẫn luôn áp tai lên nghe động tĩnh bên trong, mặc dù trong lòng có hơi xấu hổ nhưng hưng phấn cũng nhiều hơn.

Cậu ta thật sự muốn xem xem ‘anh rể’ thật sự có cái kia hay không.

Nếu có, vậy thì chắc chắn rất kute, nếu không thì càng……đáng yêu.

Hạ Tiểu Bạch cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, quả nhiên làm con gái rất phiền, cũng chỉ có thể thử kêu: “Tiêu Tiêu còn đó không?”

Sở Tiêu Tiêu bị dọa lảo đảo, nhanh chóng chạy đi.

Sao Tiểu Bạch lại biết mình nghe lén

Hạ Tiểu Bạch tiếp tục hô: "Toilet không có giấy vệ sinh! Có thể lấy giúp anh một ít không.”

Sở Tiêu Tiêu… lập tức ngẩn người, dừng chân lại! Khăn tay?

Thì ra chỉ là Tiểu Bạch cần khăn tay…

Chỉ đi tiểu thôi mà cần khăn tay!

Cậu ta vội vàng nói: “Có có, trên ngăn tủ trước bồn rửa tay có rất nhiều giấy rút.”

"Anh rể, anh mở cửa ra đi em đem vào cho.” Sở Tiêu Tiêu thăm dò.

"Anh rể? Mở cửa ra, bây giờ em mang vào cho anh nha?" Giọng nói non nớt của Sở Tiêu Tiêu vang lên.

Đôi mắt to tròn đầy mong chờ của cậu đã thể hiện bộ dáng gấp gáp không đợi nổi.(??ω)

Hạ Tiểu Bạch....... Tên nhãi này đã nghĩ tới cái gì rồi, cô cũng đành phải dụ thôi.

"Tiêu Tiêu em để ở cửa là được, không cần phải đưa vào đâu, toilet có phải chỗ gì đâu."

Sở Tiêu Tiêu sờ cằm: “Anh rể, đàn ông không mà ngại cái gì đâu, đàn ông đi toilet với nhau thì cũng bình thường thôi.”

"Anh mở cửa đi, em đưa giấy vào cho anh ngay này."

“Em mở cửa đó nha?”

Nói rồi, cậu ta đã thử mở cửa ngay, chỉ xoay "cạch” một tiếng cửa đã mở ra.

Hạ Tiểu Bạch không khóa cửa!!!

Hạ Tiểu Bạch ngồi trên bồn cầu thấy cảnh tượng này cũng đơ ra, vừa rồi cô buồn tiểu quá nên quên khóa cửa lại!!!

Cô sợ hãi đến mức lao tới dùng lưng chặn cửa lại.

Sức mạnh trong nháy mắt này đã trực tiếp đánh gục Sở Tiêu Tiêu đang định thò đầu vào, khiến cậu ta bất tỉnh nhân sự.

∠(??』∠)_o(╥﹏╥

Hạ Tiểu Bạch khóa cửa lại trong nháy mắt, mới phát hiện mình đã mặc quần vào......

Vừa rồi cô còn chưa lau nó đi đâu...<( ̄﹌ ̄)>.

Cuối cùng cô chỉ có thể lau sạch bằng cách đổ nước vào tay, tiết kiệm khăn giấy...

Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên làm việc này...

Hạ Tiểu Bạch cũng rửa tay sạch sẽ rồi mới mở cửa toilet ra.

Thấy Sở Tiêu Tiêu vẫn nằm trên đất, bịt mũi, vẻ mặt đau đớn.

Hai người nhìn nhau.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment