Sở Thu Hi lắc lắc đầu, nói với đôi mắt quyến rũ.
"Em tắm rồi, tiên nữ có tắm hay không cũng không sao, dù sao toàn thân tiên nữ đều có mùi thơm ngon, em thích lắm."
Khuôn mặt xinh đẹp của cô thoáng ửng hồng, chỉ thấy cô cởi áo khoác để sang một bên.
Bên dưới chỉ mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa mỏng màu trắng, làn da trắng nõn mềm mại của cô mơ hồ lộ ra, trên chiếc cổ thon dài có một sợi dây chuyền pha lê, bộ ngực kiêu hãnh lộ ra từ dưới chiếc váy ngủ mỏng manh.
Mặc dù đã vô số lần nhấm nháp vẻ đẹp lộng lẫy này nhưng Hạ Tiểu Bạch vẫn không khỏi chảy nước miếng.
"Thu Hi, đừng có quên tối nay em là chủ đấy."
Sở Thu Hi cũng ném đôi xăng đan ở chân xuống đất, để lộ đôi chân lả lướt xinh đẹp.
"Chỉ cần anh có thể làm em vừa lòng thì cái gì cũng nghe anh."
Sáng hôm sau.
Hạ Văn Hải dậy sớm đi xuống lầu vì trước buổi trưa phải vội quay lại làm việc.
Vừa bước vào sảnh lớn đã ngửi thấy mùi thơm của sầu riêng.
“Sáng sớm đã có sầu riêng ăn rồi? Cũng thơm quá rồi?”
"Đây là chiếc gối vàng tốt nhất sao?"
Khương Tĩnh Vân nhất thời không biết nên nói thế nào: "Văn Hải, anh đỡ anh sui tới ăn sáng đi."
"Anh ấy đang nằm trên sofa... có hơi không tiện."
Hạ Văn Hải có hơi khó hiểu: "Sao thế ngủ một giấc mà vẫn còn say sao?"
"Anh sui Sở Vân cũng dở quá."
Ông đi thẳng tới sảnh lớn.
Khi Hạ Văn Hải nhìn thấy Sở Vân đang nằm trên sofa kêu rên liên tục thì đờ đỡ cả người. Σ(っ°Д°;)っ
"Anh sui? Tối qua anh đi ăn trộm bị đánh hả? Sao lại bị thương nặng thế?
Khương Tĩnh Vân càng tức giận nhìn Hoàng Liễu Liễu ở kế bên.
"Chị nói Liễu Liễu này, em vậy là… Ai"
"Sao lại đánh nặng tay thế?"
Vẻ mặt Hoàng Liễu Liễu tức giận đi ra khỏi phòng bếp, bà hung hăng trừng mắt nhìn Sở Vân Chính nằm trên ghế sô pha kêu rên.
Trong tay còn ôm một một đĩa sầu riêng múi vàng lớn: “Sao không qua ăn sầu riêng đi? Này là mua cho anh đấy.”
Hạ Văn Hải nâng Sở Vân Chính nói: "Ai nha, anh Sở Vân đứng lên nhanh đi."
“Sáng tinh mơ nằm ở đây để bọn nhỏ nhìn thấy thì khó coi lắm.”
“Chưa kể sầu riêng còn để ăn mà.”
"Vợ anh tốt với anh quá, còn mua nhiều sầu riêng như vậy cho anh."
Sở Vân Chính khó nhọc đứng dậy nhờ sự giúp đỡ của Hạ Văn Hải.
Có quỷ mới biết được đêm qua anh đã phải chịu đựng bao nhiêu khổ cực.
"Cậu Hạ này, có phải cậu đã chịu đòn hiểm của vợ rồi không?"
Hạ Văn Hải sửng sốt: “Đâu có, tôi với vợ rất tình cảm, cô ấy hiền lành phóng khoáng, sao có thể đánh tôi được?”
Sở Vân Chính ngẩng đầu thở dài, chỉ trách mình quá phong lưu.
Anh thề sẽ không bao giờ uống rượu trước mặt vợ mình, chỉ trách mình tối qua vui quá nên uống quá nhiều.
Đúng lúc này Hạ Tiểu Bạch và Sở Thu Hi đang đi xuống.
Sở Thu Hi khẽ cau mày, mùi khó ngửi của sầu riêng khiến cô không thể nào chịu được.
Hạ Tiểu Bạch miễn cưỡng thì vẫn có thể chấp nhận sầu riêng.
Nhưng khi nhìn thấy mặt mũi bầm dập của Sở Vân Chính, đầu gối còn quấn băng gạc, nhịn không được còn lẩm bẩm mấy tiếng.
"Cha, ai mà đánh cha nặng thế này? Nói với con rể đi, để con ra mặt cho cha!"
Sở Vân Chính chợt cảm động: "Con rể tốt... Cảm ơn con quan tâm,chỉ là cha không cẩn thận té ngã thôi."
Hạ Tiểu Bạch cạn lời rồi... Mắt cha đã đen thành gấu trúc rồi đấy, té ngã có thể té thành mắt đen như vậy à?
Nào tới hiện trường biểu diễn lại một lần cho con xem đi nào.
Sở Vân Chính giơ tay vỗ vỗ bờ vai gầy của Hạ Tiểu Bạch, vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Tiểu Bạch à, nhớ kỹ là đừng có say trước mặt con gái cha, nếu không..."
“Sau khi kết hôn con sẽ cảm nhận được.”
Đôi mắt đẹp của Sở Thu Hi trợn lên nhìn Sở Vân Chính một cái.
"Cha à, Tiểu Bạch có giống cha đâu, anh ấy đâu có nhiều tiểu sử phong lưu như cha đâu."
"Con thì quá lắm cũng là mùa xuân thứ hai của cô ấy thôi."
"Còn mùa xuân đầu tiên thì chưa được một tuần đã dứt áo ra đi rồi, còn bị lừa một tháng tiền cơm, rốt cuộc chỉ mới nắm tay có một lần."
"Nên nói tới chuyện yêu đương thì Tiểu Bạch còn ngây thơ lắm."
Hạ Tiểu Bạch...... Em đang khen anh hay là đang châm biếm anh vậy...!
Thấy Hạ Tiểu Bạch có chút không vui, Sở Thu Hi đưa đôi bàn tay thanh tú chạm vào dung nhan mềm mịn như tuyết của cô.
"Được rồi được rồi, đừng giận nữa, em chỉ là đang thật sự cầu thị thôi."
"Hôn hôn một cái được không?"
Đôi môi gợi cảm của cô hôn một cái lên một bên mặt của Hạ Tiểu Bạch, sau đó còn liếm môi với vẻ mặt thỏa mãn.
Mắt Sở Tiêu Tiêu cũng có chút buồn ngủ mờ ảo đi, cậu ta ngửi thấy mùi sầu riêng là lập tức biến thành một con mèo háu ăn.
"Wow, có sầu riêng ăn!"
“Hình như là cha lại chọc giận mẹ nên bị phạt rồi, có lộc ăn rồi.”
Sở Vân Chính tức giận gõ gõ lên đầu Sở Tiêu Tiêu: “Cha bị phạt mà con vui quá nhỉ?”
Sở Tiêu Tiêu lắc lắc cái đầu nhỏ: “Đâu có, con vui là vì có sầu riêng ăn thôi.”
------
Dịch: MBMH Translate