“Da mặt của cậu được làm từ đệm lót giày sao? Sao lại dày như vậy?”
Triệu Trình cười một cách hèn mọn: “Dù có là lót giày thì cũng là lót giày của Tiểu Bạch nha.”
Vừa nói anh ta vừa nhìn đôi chân của Hạ Tiểu Bạch một cách mất khống chế.
Một đôi chân thẳng tắp trắng như tuyết lộ ra dưới làn váy, đường cong tinh tế, mạch máu ẩn hiện trên đùi cũng đẹp như vậy.
Hạ Tiểu Bạch có hơi tức giận, xấu hổ đỏ mặt, cô đưa tay kéo váy che kín bắp đùi.
“Mau mau cút, đừng có nhìn chân của bổn tiểu thư ảo tưởng nữa, tự về ký túc xá xem phim đi.”
Triệu Trình ngồi bên cạnh Hạ Tiểu Bạch nhìn dáng vẻ tức giận phồng má của cô.
Chỉ sợ người trong học viện không biết rằng tiểu tiên nữ trong mắt bọn họ cũng có dáng vẻ đáng yêu như thế.
"Vậy Tiểu Bạch hẹn tôi ra đây có chuyện gì? Thật sự chỉ để mời trà sữa thôi sao?”
Hạ Tiểu Bạch đưa tay kéo má, nghiêng đầu nhìn về phía Triệu Trình, uống một ngụm trà sữa nói.
"Tôi đã lấy được bằng tốt nghiệp, xem như đã chính thức tốt nghiệp đại học, mấy ngày nữa sẽ đi Yên Kinh.”
"Trong đám bạn bè cũng chỉ có mỗi mình cậu biết tôi là Hạ Tiểu Bạch, tôi cũng không muốn giấu diếm mọi người."
"Cư xem như ăn mừng tôi tốt nghiệp đi, tôi muốn mời mọi người đi hát karaoke, công khai thân phận.”
"Tôi muốn thú nhận thân phận của mình với mọi người.”
Hạ Tiểu Bạch uống một ngụm trà sữa, đôi mắt xinh đẹp nhìn Triệu Trình nói.
Triệu Trình cũng không cảm thấy ngạc nhiên khi Hạ Tiểu Bạch muốn nói thật về thân phận của mình lúc này.
Dù sao thì mọi người cũng đã chăm chỉ học tập suốt bốn năm, việc che giấu thân phận và bỏ đi thật sự quá làm tổn thương tình cảm anh em.
Triệu Trình lập tức giả vờ bày ra dáng vẻ không nỡ.
"Tiểu Bạch... không ngờ cậu lại tốt nghiệp sớm như vậy.”
“Anh Triệu không nỡ rời xa cậu đâu.”
"Cậu có biết không có cậu ở bên cạnh bầu bạn làm tôi đau khổ biết chừng nào không? Bây giờ tôi thật sự muốn khóc một trận.”
"Tiểu Bạch có thể cho tôi mượn bờ vai nằm khóc một trận thật lớn được không.” (ಥ﹏ಥ)
Anh ta nhìn bờ vai bóng loáng trắng như tuyết của Hạ Tiểu Bạch nuốt nước miếng một cái rồi giả vờ đưa tay lên gạt nước mắt, từ từ tiến lại gần vai Hạ Tiểu Bạch.
Hạ Tiểu Bạch...Trực tiếp đưa tay tát một cách không chút do dự.
“Chát!" ( ̄ε(# ̄)☆╰╮o( ̄ 皿  ̄///)
"Khóc thì được, nhưng cứ lăn trên mặt đất khóc đi, đừng có tới gần tôi ( ¦ ˇ3ˇ 。)
Triệu Trình không ngờ gian kế của mình lại bị Hạ Tiểu Bạch nhìn thấy nhanh đến thế, còn bị tát một bạt tay.
Anh ta giơ tay phàn nàn.
“Tiểu Bạch, cậu cũng sắp đi rồi, chẳng lẽ không thể đồng ý một yêu cầu của tôi được sao.”
"Như vậy thì sau khi cậu đi rồi tôi sẽ có thể khoác lát trước mặt mọi người, tôi cảm thấy có thể khoe khoang chuyện này cả đời được đấy.”
"Tôi từng khóc trên vai tiểu tiên nữ, người khác chỉ cần nghe vậy là có thể tưởng tượng ra một câu chuyện tình xưa lãng mạn của chúng ta.”
Hạ Tiểu Bạch nghe anh ta nói vậy thì đưa tay lên che ngực, suýt chút nữa đã phun ra.
"Triệu Trình, cậu có biết bây giờ tôi cực kỳ muốn cho cậu một trận không?" (ꐦ°᷄д°᷅)
Cô vung tay lên chuẩn bị đánh về phía bản mặt hèn mọn của Triệu Trình.
Triệu Trình nhớ lại mình từng bị Hạ Tiểu Bạch đè trên mặt đất hành, cũng sợ rụt cổ, nhưng anh ta vẫn tìm đường chết.
"Tiểu Bạch, cậu có còn nhớ lời hứa năm xưa của chúng ta ở ký túc xá không.”
"Nếu như ai tỉnh dậy mà biến thành con gái trước thì nhất định phải làm cho các anh trai ở ký túc xá sung sướng, cậu không quên đó chứ!”
Hạ Tiểu Bạch muốn hộc máu, lúc đó có trời mới biết chuyện máu me như vậy lại xảy ra trên người cô.
Thật sự sáng sớm tỉnh dậy đã mất đi thằng em, hoàn toàn biến thành con gái.
Cô cũng chỉ có thể cắn chặt răng nói: “Nhưng từ đầu tôi vẫn luôn là con gái, chỉ là nữ giả nam mà thôi.”
Triệu Trình vẫn cười hắc hắc nói: “Như nhau thôi, để tôi vui vẻ chút đi mà Tiểu Bạch.”
Cái trán trắng nõn của Hạ Tiểu Bạch nổi gân xanh, cô nâng tay lên từ từ tiến lại gần anh ta.
Lại thêm một bạt tay. (╬ ̄ 皿  ̄)= #( ̄#)3 ̄)
"Tiểu Bạch, tôi đùa thôi. Đau! ! ! ... Chỉ đùa thôi, đừng nghiêm túc như vậy có được không.”
"Con gái phải dịu dàng một chút, đừng có suốt ngày vung nắm đấm, không nữ tính chút nào.”
Hạ Tiểu Bạch đưa tay lên hất tóc, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần nở nụ cười.
"Dù cho bây giờ tôi có đánh chết cậu thì trong mắt mọi người tôi vẫn là tiểu tiên nữ.”
"Mà không chừng cậu còn trở thành kẻ sở khanh.”
Triệu Trình... o(╥﹏╥)o
Hạ Tiểu Bạch cười mỉm: “Cậu còn không mau giúp tôi thông báo với mọi người, định ở đây đợi tôi đánh à?”
Triệu Trình dừng một chút: “Có thể cho tôi mang trà sữa đi không.”
“Dù sao đây cũng chính là trà sữa Tiểu Bạch mời, khó hệt như nhổ lông gà trống sắt vậy.”
Hạ Tiểu Bạch đã thật sự không nhịn nổi nữa, nhân lúc anh ta đứng lên, cô đá một cái vào mông anh ta.
"Chẳng lẽ tối nay tôi không mời mọi người uống rượu hát karaoke à?”
------
Dịch: MBMH Translate