Khuôn mặt thanh tú rạng rỡ của cô nở một nụ cười nhẹ nhàng với Sở Tiêu Tiêu, đôi mắt trong veo chớp chớp, môi như cánh hoa, răng trắng như tuyết, cô nói.
"Tiêu Tiêu còn đứng ở đó làm gì, mau tới ăn cơm.”
Giọng nói rất êm tai.
Sở Tiêu Tiêu đã hoàn toàn bị nụ cười xinh đẹp của chị tiên nữ này mê hoặc, đúng là đóa hoa xinh đẹp phản chiếu trên mặt nước, gương mặt thanh tú trong trẻo pha chút quyến rũ, nhịp tim cậu ta bắt đầu đập nhanh.
Sở Thu Hi nhìn thấy dáng vẻ này của Sở Tiêu Tiêu cũng không thể không đưa tay lên đỡ trán.
Thằng nhóc này mà nhìn thấy chị gái nào xinh đẹp một chút là cứ như uống thuốc tăng lực.
Huống như bây giờ còn gặp một tiểu tiên nữ xinh đẹp tuyệt trần như thế này.
"Tiêu Tiêu đừng có đơ ra nữa, tới ăn cơm đi, chảy nước miếng xấu hổ chết đi được.” Sở Thu Hi bất đắc dĩ kêu.
Sở Tiêu Tiêu lau nước miếng chảy trên miệng, hấp tấp chạy lại muốn ngồi bên canh chị tiên nữ nhưng lại bị Sở Thu Hi trừng mắt hung dữ.
“Đây là chỗ của dì Tĩnh Vân, em qua đối diện ngồi bên cạnh cha đi.”
Sở Tiêu Tiêu không dám làm trái ý của chị gái đại nhân, cũng chỉ có thể ngồi bên cạnh Sở Vân Chính.
Đúng lúc đối diện cậu chính là chị tiên nữ, cũng không lỗ ꉂ(ˊᗜˋ*)
"Cha, chị tiên nữ này là ai vậy?”
"Đúng rồi Tiểu Bạch đâu? Lại ngắm mỹ nữ này.”
Sở Vân Chính cũng tức giận nhìn đứa con trái ngốc của mình, mặc dù lúc ông nhìn thấy Hạ Tiểu Bạch mặc đồ nữ không tốt hơn bao nhiêu.
"Khụ khụ, con bé là Tiểu Bạch đó, chẳng lẽ con không nhận ra sao?”
Sở Tiêu Tiêu? Nhìn kỹ.
Quả thật là chị tiên nữ đẹp như tranh vẽ ngồi đối diện rất giống Tiểu Bạch!
"Chị….Chị là Tiểu Bạch?” Cậu ta kêu lên.
Hạ Tiểu Bạch giơ tay lên hất tóc, gương mặt xinh đẹp thanh tao nở nụ cười nghịch ngợm, dung nhan thanh tú, hoàn toàn không dính khói lửa nhân gian.
"Sao vậy? Chẳng phải em vẫn luôn suy đoán chị có phải là con gái hay không à?”
“Chị nói em biết, bổn tiểu thư chính là con gái….”
Sở Tiêu Tiêu đã hoàn toàn ngây ngẩn, anh rể của mình thật sự là con gái, mà còn là một chị gái xinh đẹp như tiên nữ, yêu yêu.
“Tiểu Bạch, chị thật sự là con gái! Vậy chị với chị gái em?”
Hạ Tiểu Bạch liếc mắt đã có thể nhận ra thằng nhóc này đang suy nghĩ cái gì, chắc chắn là đang thèm muốn thân thể của mình.
Đàn ông như vậy nhiều lắm, thêm cậu ta cũng không sao.
Cô đưa tay lên gõ trán thằng nhóc này.
"Đừng có mà mơ tưởng tới bổn tiểu thư nữa, chị với chị gái của chú là bách hợp.”
"Cha mẹ chú và cha mẹ chị đều đồng ý cả rồi, chú chỉ cần chúc phúc cho chị với chị gái đại nhân của chú là được rồi.”
Sở Tiêu Tiêu nhìn về phía cha mình, Sở Vân Chính cũng gật đầu bất đắc dĩ.
Sở Tiêu Tiêu lẩm bẩm một câu: "Như vậy thì quá lãng phí rồi…”
Lại qua một tuần lễ.
Gần đây thời tiết ấm hơn không ít, mùa thu trời trong ánh nắng tươi sáng.
Không những không nóng bức như mùa hè, cũng không lạnh lẽo như mùa đông, mà chỉ còn cảm giác mát mẻ sảng khoái của trời cuối thu.
Hạ Tiểu Bạch đã lấy được bằng tốt nghiệp.
Triệu Phỉ Phỉ cũng chúc mừng: “Tiểu Bạch, chúc mừng em đã tốt nghiệp, có dự định gì cho tương lai chưa?”
Hạ Tiểu Bạch nhìn bằng tốt nghiệp trên tay, tâm trạng vừa vui vẻ vừa có chút phức tạp.
Dù sao đã đến lúc phải rời khỏi ngôi trường học suốt bốn năm và mấy người bạn học.
Cô khẽ thở dài nói: “Em chuẩn bị đến Yên Kinh phát triển, trong nhà đã sắp xếp xong rồi.”
Triệu Phỉ Phỉ khẽ cười nói: "Chúc em thành công, này này nhớ về thăm chị gái nhé ~ "
Hạ Tiểu Bạch nhìn xem Triệu Phỉ Phỉ hỏi: "Đúng rồi, cô và chị Trường Ca nói chuyện thế nào rồi?”
Triệu Phỉ Phỉ dựa mông lên bàn nói: “Rất không tệ, cô thật sự có hơi thích cô ấy.”
... ...
Hạ Tiểu Bạch tạm biệt Triệu Phỉ Phỉ rồi rời khỏi học viện, đã hơn năm giờ chiều.
Cô hẹn gặp Triệu Trình, dù sao bây giờ trong lớp cũng chỉ có mình anh ta biết cô chính là Hạ Tiểu Bạch.
Ngồi trong quán trà sữa, Hạ Tiểu Bạch gọi một ly sữa nướng, cái miệng anh đào nhỏ cắn ống hút trà sữa ngồi đợi một cách chán chường, mái tóc thật dài tỏa ra mùi hương thoang thoảng.
Để phòng ngừa bị bắt chuyện, cô có thói quen đội một chiếc mũ mỏ vịt, đây là thứ không thể thiếu khi đến nơi đông người, nếu không sẽ không kiểm soát được những người muốn bắt chuyện.
Tuy nhiên nhan sắc xinh đẹp của cô vẫn hấp dẫn không ít người tới.
Cũng không lâu lắm, Triệu Trình bước vào quán trà sữa một cách nghênh ngang, chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra Hạ Tiểu Bạch mặc váy trắng đang đội mũ mỏ vịt.
Dù sao thì vóc dáng của cô mảnh khảnh như vậy, làn da trắng như tuyết còn tản ra ánh sáng nhè nhẹ như ngọc.
"Tiểu Bạch Bạch, sai lại hẹn tôi đến uống trà sữa? Đừng nói là cậu thật sự thích sự đẹp trai của tôi đấy nhé?”
Hạ Tiểu Bạch lườm anh ta một cái, vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh mình rồi tức giận nói.
------
Dịch: MBMH Translate