Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 630 - Chương 630: Tốt Nghiệp

Chương 630: Tốt Nghiệp Chương 630: Tốt Nghiệp

Sở Vân Chính cũng ngồi một bên, thỉnh thoảng còn đưa mắt qua nhìn tiểu tiên nữ bên cạnh, chỉ cảm thấy nhìn cỡ nào cũng thấy cô trắng như tuyết một cách hoàn hảo.

Dù là làn da trắng như tuyết, dáng người mảnh khảnh, khí chí như băng, các đường nét trên gương mặt tinh tế không một chút tì vết, trên người còn tỏa ra mùi hương thơm ngát ngấm vào tận lòng người.

Cặp đùi trắng mềm mịn lộ ra dưới váy càng gợi cảm làm cho người ta muốn ngừng mà không được.

Có vẻ Hạ Tiểu Bạch cũng chú ý tới ánh mắt kia, gương mặt xinh đẹp trở nên cảnh giác, lập tức đưa tay giữ váy lại.

Đôi mắt trong suốt của cô nhìn về phía Sở Vân Chính.

Sở Vân Chính cũng biết mình bất lịch sự, nhưng thật sự không thể trách ông háo sắc, mà chỉ vì con quá đẹp rồi Tiểu Bạch à…

Hạ Tiểu Bạch chống má, nhếch miệng hỏi: “Cha vợ làm gì thế?”

Sở Vân Chính lúng túng ho khan một cái: "Tiểu Bạch, sao này cha nên gọi con là gì mới được.”

Hạ Tiểu Bạch cũng không nghĩ nhiều, vùi đầu lên đầu gối, ánh mắt hướng về phía tivi.

"Chẳng phải cha vẫn luôn gọi con là con rể sao?”

"Kêu là Tiểu Bạch cũng không quan trọng, dù sao thì con chắc chắn sẽ cưới Thu Hi nhà cha.”

Sở Vân Chính gật gật đầu: “Ôi cha…. Cha cũng định gọi con là Tiểu Bạch, dù sao thì kêu một đứa con gái là con rể cũng rất kỳ lạ.”

Ông ngừng một chút rồi nói tiếp: “Con gái yêu nhau, cha cũng hy vọng sau này các con sẽ không hối hận.”

Hạ Tiểu Bạch trả lời với sự kiên định trong đôi mắt: “Chắc chắn sẽ không hối hận." (thân mật với đại mỹ nữ quá là hạnh phúc, huống chi còn là người đẹp như Sở Thu Hi)

Sở Vân Chính tiếp tục hỏi: "Vậy hai đứa có nghĩ tới chuyện nhận nuôi một đứa con không.”

Hạ Tiểu Bạch lắc lắc đầu: "Tạm thời không có."

"Nhưng bây giờ công nghệ sinh học phát triển như vậy, nói không chừng mấy năm sao phụ nữ cũng có thể sinh con cho nhau đấy.”

“Con và Thu Hi còn trẻ, đợi thêm mười năm nữa rồi suy nghĩ cũng chưa muộn.”

Hai người trò chuyện hồi lâu... ...

Hoàng Liễu Liễu bưng đồ ăn từ phòng bếp đi ra.

"Được rồi, ăn cơm thôi.”

Khương Tĩnh Vân đang ngủ trưa trong phòng, dù sao ở tuổi của bà mà mang thai thật sự rất mệt mỏi.

Sở Thu Hi cũng bận bịu trong bếp, cô muốn làm món đậu hũ ma bà Hạ Tiểu Bạch thích ăn nhất.

Sở Tiêu Tiêu đang chơi chiến đội trong phòng, có chút mệt mỏi nằm dài trên ghế.

Thật sự rất mệt mỏi khi suốt ngày bị đội trưởng ‘khen ngợi’.

Những không còn cách nào khác, mọi người đang ở ngoài làm gì đó mà không cho cậu ta có mặt, nhưng vì tiền tiêu vặt nên cậu vẫn chịu được.

Sở Tiêu Tiêu thở dài một cái: “Đúng là chán thật, nếu có chị hầu gái xinh đẹp chơi với mình thì tốt biết mấy.”

“Ăn cơm thôi Tiêu Tiêu.” Hoàng Liễu Liêu kêu.

“Chị Tĩnh ăn cơm thôi.”

Sở Tiêu Tiêu nghe mẹ gọi ra ăn cơm, lập tức tỉnh táo tinh thần, rốt cuộc cũng được ra ngoài.

Cậu chạy ra khỏi phòng rồi đi về phía phòng Khương Tĩnh Vân gõ cửa.

“Dì Khương, ăn cơm thôi?”

Lúc nghe Hoàng Liễu Liễu gọi thì Khương Tĩnh Vân đã tỉnh lại, mở cửa ra thìn thấy Sở Tiêu Tiêu đang đứng bên ngoài.

"Dì Khương, để con dìu dì xuống dưới.” Sở Tiêu Tiêu vui vẻ nói.

Khương Tĩnh Vân nâng cánh tay lên sờ đầu nhỏ của Sở Tiêu Tiêu.”

“Tiêu Tiêu ngoan lắm, nhưng dì Khương vẫn chưa đến lúc cần đỡ đâu.”

“Dì tự đi là được rồi.”

Sở Tiêu Tiêu nhìn Khương Tĩnh Vân thành thục xinh đẹp, gương mặt như trứng ngỗng mỉm cười dịu dàng, dáng vẻ trưởng thành càng thêm hấp dẫn.

Gương mặt đáng yêu của Sở Tiêu Tiêu đỏ bừng khi bị bà xoa đầu.

"Không sao đâu dì Khương, dì xinh đẹp như vậy, con rất thích dìu dì.”

Khương Tĩnh Vân cũng có phần bất đắc dĩ: “Đúng rồi Tiêu Tiêu, chẳng phải con có một cô bạn gái nhỏ tên là Nhã Nhã sao?”

"Dạo này sao không thấy con đi chơi với con bé?”

Sở Tiêu Tiêu lập tức bày ra vẻ mặt ghét bỏ: “Thôi đi, một đứa con nít chỉ biết suốt ngày nũng nịu làm ra vẻ đáng yêu rất nhàm chán.”

Khóe miệng Khương Tĩnh Vân giật giật, chẳng lẽ đúng như Thu Hi nói, em trai con bé thích kiểu con gái mạnh mẽ.

Hai người đi xuống lầu.

Hoàng Liễu Liễu vỗ đầu chó của Sở Tiêu Tiêu.

"Nhỡ rửa tay trước khi ăn cơm.”

Sở Tiêu Tiêu chạy tới phòng bếp rửa sạch tay, rồi chạy ra phòng khách kêu.

"Tiểu Bạch, lát nữa chúng ta đi dạo chợ đêm có được không, em bao anh ăn McDonald's, xem phim, trượt băng."

Hạ Tiểu Bạch nhìn về phía Sở Tiêu Tiêu đang vui vẻ.

Lúc ánh mắt hai người đối diện nhau, Sở Tiêu Tiêu cũng chú ý tới cô gái tóc dài tới em ngồi trước bàn ăn.

Khi cậu ta nhìn đến cô gái tóc dài thì cái miệng nhỏ đã há to thành hình chữ O.

(⊙o⊙)

"Chị... Chị tiên nữ?”

Chỉ thấy dây váy của đối phương làm lộ ra bờ vai băng thanh ngọc khiết, kết hợp với gương mặt xinh đẹp tuyệt trần càng làm bật lên khí chất của cô.

Nhìn thế nào cũng thấy giống một tiên nữ hạ phàm.

Hạ Tiểu Bạch nhìn dáng vẻ khiếp sợ của Sở Tiêu Tiêu, cô cũng cảm thấy chơi rất vui.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment