Hạ Văn Niên đem một cái ghế nhỏ đưa cho Sở Vân Chính: "Cầm lấy, tìm chỗ ngồi đi."
Sở Vân Chính nhìn Hạ Tiểu Bạch như thể đang cầu cứu. (ó﹏ò。 )
Hạ Tiểu Bạch trực tiếp làm như không nhìn thấy, vừa nói vừa cười với lão gia tử, thỉnh thoảng tiếng cười của thiếu nữ truyền đến giống như tiếng chuông bạc.
"Hì hì ... . . Hì hì hi" Hạ Lai Muội mở cái miệng không có răng, mỉm cười với Sở Vân Chính, một bàn tay nhỏ còn quơ múa bình sữa nhỏ.
"Ba ba ba"
.........
Hạ Thiên Hạo, Hạ Thiên Minh, Hạ Thiên Vũ đang chơi bi-a với một số nam nữ thanh niên trong một câu lạc bộ cao cấp.
Một anh chàng đẹp trai ôm lấy Hạ Thiên Hạo nói.
"Thiên Hạo, cậu nói xem chúng ta có phải là anh em tốt không?"
Hạ Thiên Hạo ngơ ngác liếc hắn một cái, sau đó hất tay của hắn ra.
"Đi đi đi, đừng có mà dựa gần vào tôi, cậu là gay à?"
"Có chuyện nói mau, có rắm mau thả."
Chàng trai cười ha hả nói: "Ai nha, còn không phải là chị họ của cậu, Hạ Tiểu Bạch đấy."
"Tôi hỏi cậu, chị họ cậu hẳn là chưa có bạn trai nhỉ? Có thể cho tôi Wechat của cô ấy không?"
Một số thiếu gia khác cũng tụ tập xung quanh.
"Mẹ kiếp, tôi cũng muốn Wechat của nữ thần Bạch, Thiên Vũ chúng ta làm anh em với nhau nhiều năm như vậy, cho tôi với."
Khóe miệng Hạ Thiên Vũ khẽ nhướng lên, từ sau khi hắn có một người chị đẹp như thiên tiên.
Những tên vốn gọi bọn họ Hạ gia 4F tất cả đều thay đổi sắc mặt, bây giờ mỗi người cũng bắt đầu xung hô anh em với bọn họ.
Hạ Thiên Vũ trông giống như một chiến thần.
"A a, vay tiền thì dễ bàn, nhưng là muốn Wechat của chị Tiểu Bạch nhà tôi thì không có cửa đâu."
"Các cậu đừng hòng mơ tới, chị Tiểu Bạch nhà tôi có thân phận gì! Đây chính là đại tiểu thư duy nhất của Hạ gia đẹp như Thiên Tiên, chị ấy là người mà các cậu có thể dòm ngó được sao?"
Hạ Thiên Hạo cũng khoanh tay nói.
"Em gái Tiểu Bạch nhà chúng tôi làm sao có thể xem trọng các cậu được, các cậu nghĩ cũng đừng hòng nghĩ tới."
Hạ Thiên Minh mũi nhô lên cao hơn trời: "Trước đây các cậu không phải thích nói gia tộc chúng tôi là gia tộc đồng tính sao?"
"Hiện tại, sao lại đi nịnh bợ anh em chúng tôi rồi?"
Đám thiếu niên mỉm cười nói: "Ai nha, không nên dễ giận như vậy chứ, tôi chỉ là muốn Wechat của Bạch nữ thần, để có thể khoe khoang trước mặt người khác thôi."
"Đúng đúng đúng, tôi bảo đảm không ý gì với Bạch nữ thần hết."
Một vị Đại tiểu thư vừa nói vừa dùng đôi bàn tay xinh đẹp vuốt tóc.
"Bạch nữ thần mà các anh nói có thực sự xinh đẹp như vậy không? Tình cờ trong thời gian tuyển chọn thiên kim tôi đang ở nước ngoài nên bỏ lỡ mất, nên chưa thấy người thật."
Chính lúc mấy người bàn ra tán vào.
Điện thoại di động của Hạ Thiên Vũ vang lên, nhìn một chút là bác cả gọi tới, lúc này nhất định là muốn gọi bọn họ về nhà ăn cơm.
"Bác cả à? Cháu cùng với mọi người đi ra ngoài chơi, buổi trưa không thể về ăn cơm được."
Hạ Văn Hải chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Tiểu Bạch trở về Yến kinh, con bé đang ở nhà đợi các anh em về nhà dùng cơm."
"Thật sự không trở về?"
Hạ Thiên Vũ trong nháy mắt lại như máu gà.
"Cho cháu 15 phút, nhất định về tới đại viện Hạ gia."
Hắn liếc nhìn mọi người rồi nói: "Tôi phải về nhà ăn cơm, xin phép đi trước."
Nói xong cũng không nói cho Hạ Thiên Hạo, Hạ Thiên Minh biết.
Cầm lấy áo khoác mặc vào, nhanh chóng đi đến bãi đậu xe.
Tất cả mọi người đều có vẻ mặt khó hiểu.
Hạ Thiên Hạo, Hạ Thiên Minh càng khó hiểu hơn???
Hạ Thiên Hạo trực tiếp nói: "Thiên Vũ, cậu ta hôm nay không phải uống nhầm thuốc đấy chứ?"
Hạ Thiên Minh phân tích một hồi: "Chuyện khác thường tất có yêu, để em gọi điện về nhà hỏi thăm tình hình thử. "
Cũng không lâu sau đó, hắn cũng giống như Hạ Thiên Vũ biến thành một người khác vậy.
"Các cậu tiếp tục ở chỗ này chơi đến mất cả ý chí cũng được, tôi về nhà ăn cơm trước."
Hiện tại chỉ còn lại Hạ Thiên Hạo vẻ mặt ngơ ngác, nhưng mà hắn vẫn là đi theo.
Đi tới gara Hạ Thiên Hạo mới không nhịn được hỏi.
"Đợi lát nữa còn có hẹn với mấy cô gái đi câu cá."
"Bây giờ còn về nhà ăn cơm thì không kịp mất, nghe nói hai vị mỹ nữ của Lý gia, Đông Phương gia cũng tới."
Hạ Thiên Minh vẻ mặt nghiêm chỉnh nói ra: "A a, anh Thiên Hạo, em giống người như vậy sao?"
"Ra biển đánh cá gì gì đó em một chút hứng thú cũng không có."
Hạ Thiên Hạo: ???
Ba anh em gần như là trở về nhà cùng lúc.
Lúc này nhà bếp vừa vặn đem thức ăn bưng lên.
Hiện trường khó xử nhất chính là Sở Vân Chính.
Hắn một người đàn ông to lớn cao gần hai mét, ngồi xổm trên một chiếc ghế nhỏ, tay chân cũng không có chỗ để đặt.
Hơn nữa còn cùng ngồi cùng một bàn với một đứa trẻ sơ sinh.
Hạ Thiên Hạo mới bước vào sảnh liền ngửi được một mùi thơm quen thuộc của cây sơn chi.
Hắn giương mắt nhìn lên!
------
Dịch: MBMH Translate