Hạ Tiểu Bạch cười khanh khách nhìn lão gia tử.
"Ông nội, ông nhìn xem, hắn thật sự là biết sai rồi, ông mau uống trà đi, về sau hai nhà Hạ Gia đều …. Sẽ rất hạnh phúc."
Lão gia tử trong lòng thật sự còn muốn chơi đùa với tên đại ngu này, làm nhục hắn một cách mạnh mẽ.
Nhưng nhìn cháu gái bảo bối của mình đang làm nũng, Hạ Quang Thần lại cảm thấy rất mềm lòng.
Hắn vẫn như cũ mặt không thay đổi nhìn Sở Vân Chính.
Sở Vân Chính hai tay cầm chén trà càng thêm cứng ngắc: "Lão gia tử, mời uống trà."
Hạ Quang Thần chậm rãi đưa tay phải ra đem chén trà tiếp nhận, nhẹ nhàng ngửi một cái.
"Không hổ là Tiểu Bạch nhà ta pha trà, rất thơm."
"Nể mặt Tiểu Bạch nhà tôi, lão phu liền uống chén trà này của cậu."
"Nhưng trước đó tôi muốn hỏi cậu một vấn đề."
Sở Vân Chính cũng là vội vàng mở miệng nói: "Lão gia tử mời nói, dù cho lên núi đao xuống biển lửa tôi cũng sẽ không từ chối!"
Ánh mắt Hạ Quang Thần sắc bén nhìn hắn hỏi.
"Bây giờ cậu nói thử xem, rốt cuộc là con gái cậu gả đến Hạ gia chúng tôi, hay là thiên kim duy nhất của Hạ gia chúng tôi gả tới sở gia các ông?"
Sở Vân Chính cười gượng nói.
"Tất cả đều để ông Hạ định đoạt, bất luận thế nào tiểu Sở nhất định cũng sẽ nghe theo sự sắp xếp của ông Hạ."
Nhìn thấy hắn muốn bỏ cuộc, Hạ Quang Thần chậm rãi nhấp một ngụm trà Long Tỉnh.
"Cũng vì nể mặt mũi của Tiểu Bạch, nếu như là người khác cầu tình, dù cho anh có đem hai chân của mình chặt cũng không có tác dụng."
"Tôi lần này liền miễn cưỡng tha thứ cho anh."
Sở Vân Chính được lão gia tử tha thứ, tâm trạng nhất thời cũng nới lỏng.
Giống như đi vào Quỷ Môn Quan vậy, không nghĩ tới lần này tới Yến Kinh sẽ gặp phải một vị tôn đại Phật như vậy.
Lúc này trong lòng hắn cũng là mừng như điên, có thể nói là trong họa có phúc.
Chỉ cần con gái cùng Hạ Tiểu Bạch ở bên nhau, chẳng phải ông cũng sẽ ở trên con tàu lớn của Hạ gia sao.
Về sau, ở Trung Quốc sẽ không còn thịnh vượng nữa! (๑•̀ㅂ•́ )و✧
"Cái kia ... Lão gia tử, tôi có thể đi được chưa?"
Sở Vân Chính vẻ mặt vẫn như cũ thận trọng hỏi, chỉ lo chọc đến lão gia tử không vui.
Ánh mắt Hạ Quang Thần liếc nhìn hắn, ngữ khí bình thản nói.
"Nói thế nào thì anh cũng là cha vợ của Tiểu Bạch, ở lại dùng bữa cơm đi."
"Nhưng mà chỉ có thể ngồi bàn của mấy đứa nhỏ."
Sở Vân Chính liên tục gật đầu như một con gà đang nghĩ về điều gì đó.
"Được được được, Sở Vân Chính tôi có thể ở lại ăn cơm cũng đã rất vinh hạnh rồi."
"Tiểu Sở, tôi về sau còn qua lại với mọi người ở Hạ gia."
Hạ Tiểu Bạch đứng ở bên cạnh Sở Vân Chính nhỏ giọng nói.
"Cha vợ, cha hôm nay thật sự khiến con hiểu được cái gì gọi là khúm núm, mượn gió bẻ măng rồi."
Sở Vân Chính lúng túng ho khan một cái: "Con thì biết cái gì, cha vợ đây gọi là thuận theo dòng chảy gánh chịu nhục nhã. "
"Chỉ cần núi xanh vẫn còn, thì không lo không có củi đốt, hơn nữa chỉ biết thiêu càng nóng thêm thôi."
Nói xong hắn vội vã đi tới bên người Hạ Quang Thần: "Lão gia tử, xin cẩn thận trên đường có cành cây! Để tôi nhặt cho ông."
Hắn lập tức ném mấy nhánh cây trước mặt lão gia tử đi.
"Được rồi, lão gia tử đi thong thả."
Hạ Văn Xuyên không nhịn được nhổ nước bọt nói: "Tiểu Bạch, Cha vợ cháu thật sự là giống những kẻ phản bội Trung Quốc đứng sau lưng Tiểu Bát Ca."
Hạ Tiểu Bạch ......... . : "Ý của chú là nói ông nội là Tiểu Bát Ca?"
Hạ Văn Xuyên lập tức giật mình: "Coi như chú chưa nói gì ......"
Một đoàn người đi tới trong đại sảnh.
Miệng của Sở Vân Chính giống như là được khai quang.
Khen ngợi đủ kiểu, liền ngay cả con chim (Bát ca ) của lão gia tử cũng bị hắn khen khoa trương thành Phượng Hoàng.
"Tiểu Bạch, chim của ông nội con thật là xinh đẹp, nhìn đôi cánh của nó tròn trịa như thế nào, sớm hay muộn nó cũng sẽ bay đi ngao du Cửu Thiên, coi như là đại bàng cũng chỉ là con mồi ở trong miệng nó."
"Còn có tứ hợp viện đồ sộ này, hoàn toàn chính là một nơi tuyệt vời để sống mà những người bình thường như chúng tôi thậm chí không thể tưởng tượng được."
"Nếu như tôi về sau có cơ hội được chuyển đến đây ở, nhất định có thể sống lâu trăm tuổi như lão gia tử vậy."
Lão gia tử đối với những lời khen của Sở Vân Chính cũng rất là tán thưởng, nhưng mà ở bên ngoài vẫn là vẻ mặt già nua như cũ.
"Được rồi, không cần quan tâm nữa, chuẩn bị ăn cơm."
"Văn Hải gọi ba anh em Thiên Hạo trở về đi, buổi trưa hôm nay cả nhà cùng nhau dùng bữa."
Hạ Văn Hải:
Sở Vân Chính cũng muốn thuận thế ngồi xuống lại bị Hạ Quang Thần hừ lạnh một tiếng.
"Tôi cho cậu ngồi xuống rồi sao?"
Hạ Văn Xuyên đi tới trước mặt Sở Vân Chính vỗ bờ vai của hắn: "Anh ngồi vào bàn mấy đứa nhỏ ở kia."
Hắn chỉ vào chiếc bàn ăn nhỏ bên cạnh, một bảo mẫu đang cho ăn Bé Hạ Lai Muội mới tròn nửa tuổi.
------
Dịch: MBMH Translate