Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 655 - Chương 655: Cẩu Đản Chỉ Có Thể Ngồi Vào Bàn Mấy Đứa Nhỏ Khi Ăn

Chương 655: Cẩu Đản Chỉ Có Thể Ngồi Vào Bàn Mấy Đứa Nhỏ Khi Ăn Chương 655: Cẩu Đản Chỉ Có Thể Ngồi Vào Bàn Mấy Đứa Nhỏ Khi Ăn

Hạ Tiểu Bạch lại làm bộ dáng không liên quan đến mình, giống như là người ngoài cuộc.

Chỉ là yên lặng ngồi ở chỗ đó, dùng đôi tay ngọc trắng như tuyết nghịch bộ ấm trà trên bàn, mái tóc dài chậm rãi bồng bềnh trong giá, khuôn mặt thanh tú thuần khiết đẹp đến mức không có khí tức khói lửa nhân gian.

Sở Vân Chính hiện tại không có tâm trạng để ngắm mỹ nhân.

Hồng tâm của mắt hắn không ngừng chớp chớp nhìn Hạ Tiểu Bạch, nhưng lại không dám mở miệng.

Nhưng Hạ Tiểu Bạch vẫn như cũ chơi đùa với bộ dụng cụ pha trà trên bàn, cũng không thèm nhìn hắn một cái.

Sở Vân Chính đang định đi tới thì bị mấy người chú ngăn cản.

Cũng chỉ có thể mạnh mẽ kiên trì nhỏ giọng gọi: "Tiểu Bạch!"

Hạ Văn Xuyên ngay lập tức hừ lạnh một tiếng: "Tiểu Bạch là tên để ông gọi sao! Con bé nhưng là thiên kim đại tiểu thư duy nhất của Hạ gia chúng tôi"

"Ông nên gọi con bé là Đại tiểu thư!

Sở Vân Chính bó tay rồi, hắn coi Hạ Tiểu Bạch như con gái của mình, sao có thể gọi Đại tiểu thư được? Bản thân hắn cũng là người cần có mặt mũi có được không.

Hạ Tiểu Bạch thấy thế cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đứng lên, dùng đôi mắt xinh đẹp của mình nhìn mấy người chú.

Môi anh đào khẽ mở hơi mỉm cười nói: "Chú hai, chú ba, chú tư, mọi người đừng làm khó cha vợ cháu nữa."

"Hắn bình thường đối xử với cháu rất tốt, cháu cũng rất thích con gái của hắn."

Bước chân của cô uyển chuyển tiêu sái đến trước người cẩu đản.

Sở Vân Chính dường như bắt được nhánh cỏ cứu mạng, vội vã đứng ở phía sau Hạ Tiểu Bạch.

"Tiểu Bạch, tôi nhớ ra buổi trưa còn có việc cần bàn, nếu không cháu nói mấy người chú cho tôi đi trước?"

Hạ Tiểu Bạch thật sự muốn trợn mắt nhìn cẩu đản.

"Cha vợ, cứ ở lại dùng cơm bình thường."

"Về sau, có Hạ gia tôi bảo kê cho, chuyện làm ăn không là vấn đề."

"Cha bình thường lúc ở nhà không phải hay nói mình rất là uy phong sao ... . . Hôm nay lại rụt rè đến mức không dám ở lại dùng bữa thế?"

Ngay lập tức gương mặt của Sở Vân Chính lúng túng: "Chính là nam tử hán đại trượng phu cần phải co được dãn được, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt."

"Tôi cũng không phải là nhân vật chính trong phim, Long Vương và Chiến Thần. Chiến đấu với hàng trăm con quái vật chỉ bằng một cú đấm, một đấm liền gục ngã."

"Con nhìn mấy người cầm đao xung quanh đi, nếu như cha vợ con là tôi dám phản kháng, bọn họ mỗi người một ngụm nước bọt cũng có thể dìm tôi chết đuối."

"Lúc đối mặt với kẻ địch mạnh, nên quỳ xuống. Nếu như có thể quen biết được cha nuôi cũng không tệ."

"Tiểu Bạch. nếu không con giúp cha hỏi một chút ông nội của con có thu nhận con nuôi hay không... Cha có thể chăm sóc cho ông ấy về già."

Hạ Tiểu Bạch thực sự là bó tay rồi: "Cha thật sự coi bản thân là người bán cá ......"

"Huống chi ông nội con có bốn người con trai, một đứa con gái, có thể nói là con cháu cả sảnh đường, về già cũng không thiếu người nuôi dưỡng ông ấy."

Sở Vân Chính là nói thật.

"Tiểu Bạch, con bây giờ cũng coi như là con gái của cha rồi, cha nhận ông nội của con làm cha nuôi là rất hợp lý."

Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Tiểu Bạch nhất thời đầy những chấm đen: "Vậy con chẳng phải là con gái nuôi của cha sao?"

Sở Vân Chính cười hắc hắc: "Không lỗ ... ."

Hạ Tiểu Bạch thật sự muốn để hắn ở lại chỗ này để đám người chú hai giải quyết. (ꐦ°᷄д°᷅ )

Cũng may hắn có một đứa con gái ngoan tên là Sở Thu Hi.

Bước chân Hạ Tiểu Bạch uyển chuyển tiêu sái đi đến trước mặt lão gia tử.

"Ông nội, cha vợ của con từ quê ra thành phố lớn, lần đầu tiên gặp được một nhân vật lớn như ông."

"Xin ông hãy tha thấy, nhận lấy 10 triệu này coi như là một món quà gặp mặt, ông tạm tha cho hắn lần này đi."

Sở Vân Chính giống như con gà mổ thóc gật đầu liên tục.

"Lão gia tử, mười triệu này coi như tôi đưa cho lão gia ngài uống trà."

Hạ Quang Thần khẽ ngẩng đầu lên, Sở Vân Chính cũng lập tức khom lưng cúi đầu không dám cao hơn so với Hạ Quang Thần, vẻ mặt tươi cười.

Lão gia tử vuốt bộ râu trắng của mình.

"Tiểu Sở, không phải tôi không muốn tha thứ cậu, là cậu thực sự quá là gợi đòn."

"Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, nếu không thì đánh gãy hai chân ném ra khỏi Hạ gia?"

Sở Vân Chính trán đầy mồ hôi hột: "Lão gia tử ..."

Cổ tay trắng ngần của Hạ Tiểu Bạch kéo cánh tay lão gia tử, vì cẩu đản, cô cũng chỉ có thể lần nữa giả thành một cô gái nũng nịu.

Đôi chân thon dài của cô nhẹ nhàng giậm chân dưới mặt đáy, ngữ khí nũng nịu nói: "Ông nội."

"Hắn nhưng là cha vợ của cháu, ông tạm tha hắn một lần đi?"

"Ông để cho hắn rót cho ông một ly trà con như là bồi tội có được hay không?"

Hạ Tiểu Bạch một cái tay khác vội vã vỗ vai cẩu đản ra hiệu hắn đi châm trà.

Sở Vân chính cũng tính ý, lập tức hiểu rõ ý của Hạ Tiểu Bạch.

Đem trà long tĩnh vừa nãy Hạ Tiểu Bạch đã ngâm xong rót một chén, vẻ mặt cung kính hai tay đưa đến trước mặt lão gia tử.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment